“Mục Vỹ, ngươi có biết các cung điện này được làm bằng gì không?”
Lạc Tuyết ngẩn ra tới mức thất thần khi thấy cảnh tượng trước mắt.
“Không, cô biết à?”
Mục Vỹ hỏi ngược lại.’
“Ta mà biết thì còn hỏi ngươi làm gì?”
“Cũng đúng!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mới phản ứng lại, hình như hắn vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn.
Nhưng cả hai đã bị cảnh vật trước mắt làm cho chấn động, nên không còn để ý tới những vấn đề khác nữa.
Bọn họ bắt đầu bước dần xuống phía dưới.
Các cung điện đó trông vô cùng nguy nga.
Chúng không có khí thế vàng son, mà hiển diện với một kết cấu mạnh mẽ.
Đó mới là điểm khiến Mục Vỹ bái phục.
“Xuống xem sao đi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đi xuống núi.
Hiện giờ, đập vào mắt họ không hề có ai, mà chỉ là các cung điện có cửa hình vòm, không có thứ gì chặn cửa cả, các cánh cửa tò vò nối tiếp nhau như một vòm cầu, như hình thành các bức tường cho đại điện.
Bọn họ đi tới gần một cánh cửa, Lạc Tuyết nhìn vào đại điện ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683424/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.