“Tiểu thế giới Ngũ Hành và Thương Hoàng đều nằm ở phía Tây, nhưng nếu cậu muốn quay về đó thì ta nghĩ đừng cho ai khác biết mình đến từ nơi đó!”
“Tại sao?”
Đế Văn nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Trong số các tiểu thế giới thì Thương Hoàng là tiểu thế giới rất nổi tiếng. Nghe nói ở đó cất giấu một món bảo vật tuyệt thế, có được nó rồi thì sẽ khống chế được các tiểu thế giới khác, chỉ có điều không ai biết nó là thứ gì thôi!”
Bảo vật ư?
Mục Vỹ nghĩ ngay đến ông lão ở dưới núi Đại Hoang của Đông Hoang.
“Cậu biết nó à?”, thấy Mục Vỹ ngẩn ra, Đế Văn hỏi.
“Ta ư?”
Mục Vỹ cười đáp: “Nếu ta biết thì đã lấy nó từ lâu rồi, chứ còn chờ đến bây giờ chắc?”
Nghe thấy vậy, Đế Văn cũng gật đầu.
“Đúng thật! Ngày xưa, món bảo bối đó đã khiến tiểu thế giới Thương Hoàng náo loạn, một nơi vốn được xếp trong tốp mười đã bị tụt hạng, đến trận pháp dịch chuyển còn không đúc nổi”.
Xếp trong tốp mười!
Điều này khiến Mục Vỹ ngạc nhiên.
Nếu nói đến chuyện từ hàng vạn năm trước thì hắn không rõ về tình hình của tiểu thế giới Thương Hoàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681474/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.