“Đừng đùa nữa, ông là chúa tể tối cao của tiểu thế giới Ngũ Hành. Từ mấy nghìn năm trước, đến năm thánh nhân của năm thế lực lớn còn bại trong tay ông thì ta giúp được việc gì chứ?”
“Có nhiều việc không cần phải có thực lực mạnh thì mới được làm đâu”.
Ông lão nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Lẽ ra trước đó ta đã chọn được người rồi, nhưng người ấy đã bị cậu giết mất nên đương nhiên ta phải tìm cậu. Oan có đầu, nợ có chủ, ta không tìm cậu thì tìm ai đây?”
Oan có đầu, nợ có chủ?
Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
Xem ra, lão quỷ này đang nhắc đến nhóm ba thiên tài Ngũ Hành Động Thiên mà hắn đã giết rồi.
Nhưng vừa nghĩ vậy, Mục Vỹ đã biến sắc mặt ngay.
Không phải chứ?
Lại thi đấu ư?
“Tiểu tử, cậu thông minh đấy!”
Thấy Mục Vỹ hơi biến sắc mặt, ông lão cười lớn nói.
“Đại đế, ông đừng lừa ta!”
“Cậu đừng gọi ta là Đại Đế nữa, cứ gọi Đế Văn là được”.
Ông lão cười khoái trí nói: “Cậu cũng biết đấy, tiểu thế giới Ngũ Hành chỉ là một thế giới trong vô vàn các tiểu thế giới thôi, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681473/chuong-1281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.