“Ngươi bảo sao thì ta sẽ làm vậy”.
Hoả Vũ Phượng nổi tia sát ý lạnh băng rồi hung hăng nói.
“Cứ giết thôi!”
Trước lúc đi, Mục Vỹ chỉ nói một câu này, khiến Hoả Vũ Phượng phải ngẩn ra tại chỗ.
Cứ giết thôi? Đùa nhau à!
Chưa kể đến Ngũ Hành Động Thiên và Ngũ Hành Ngọc Minh, riêng các đệ tử hạt nhân có thực lực khá mạnh của Ngũ Hành Thiên Phủ thôi đã đủ cho một mình Mục Vỹ biết thế nào là lễ độ rồi.
“Khoan, khoan đã! Ta biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi đừng quên, Ngũ Hành Thiên Phủ không chỉ có mấy đệ tử hạt nhân đâu, mà còn cả đống đệ tử thiên tài mạnh mẽ nữa, dù có giỏi đến mấy thì một mình ngươi cũng không thể địch lại được bọn họ đâu”.
Hoả Vũ Phượng vội vàng nói, nhưng Mục Vỹ chẳng hề quan tâm, cứ thế tiến bước.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác cũng có một cung điện, nhưng nó đã hoàn toàn đổ nát, trong không khí sực lên mùi máu tanh.
Mùi máu sộc lên mũi, khiến người ta cảm thấy mắc ói.
Có một người đang ngồi ngạo nghễ như một pho tượng trên đống đổ nát đó.
Người thanh niên ấy nhìn về phía xa, tóc tung bay với vẻ hờ hững.
“Ngọc Minh, xong hết rồi đấy!”
Đúng lúc này, có một người khác toàn thân dính máu đi tới rồi chắp tay nói.
“Lộ đại ca, chúng ta đâu cần khách khí như vậy!”
Trông thấy vẻ lạnh lùng của người thanh niên cường tráng ấy, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ biết cười khổ.
“Không được!”
Lộ Viễn lắc đầu nói: “Chính đệ đã cứu mạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681412/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.