Đại điện không chia trước sau, mà chỉ là một căn phòng lớn trống trải, những chỗ có thể bới móc thì gần như đã bị người của Ngũ Hành Hoá Vũ lật tung hết lên rồi.
Mục Vỹ chỉ thấy chán nản khi quan sát mọi thứ.
“Không phải nguồn gió thì chắc là một món bảo vật khác, có lẽ là lò luyện Phong Linh!”
Mục Vỹ lập tức nhìn xuống mặt đất của đại điện.
Các đồ vật linh tinh chất cao như núi, lẫn trong đó thật sự có một cái lò luyện.
Nhưng cái lò luyện này lại đặt ngay giữa đại điện, ba cái chân của nó như đã được cố định ở đây, không thể nhấc lên được.
Mục Vỹ đi tới gần nhìn vào bên trong lò thì thấy đã được lau chùi sạch sẽ, chắc là dấu vết khi Ngũ Hành Hoá Vũ tìm kiếm bảo vật để lại, vì không còn một hạt bụi nào.
Nhìn thế nào thì đây cũng chỉ là một cái lò luyện bình thường!
Nhưng ngay khi nhìn thấy cái lò luyện to oành này, Mục Vỹ đã khẽ mỉm cười.
Lò luyện bình thường ư?
Ngũ Hành Hoá Vũ vẫn còn non và xanh lắm!
Gã biết ở đây có lò luyện Phong Linh, nhưng tìm khắp nơi mà không thấy, nhưng gã đâu ngờ nó xa tít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681411/chuong-1219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.