Nhưng giờ đây gã không còn thời gian suy ngẫm Mục Vỹ biết việc này bằng cách nào nữa rồi.
"Ta nói, ta nói!"
Ngũ Hành Kiệt khai thật ngay: "Phong Kính là thứ mấu chốt để mở cấm chế Phong Vẫn Môn!"
"Hửm?"
"Trên đại lục Phong Vẫn này có một môn phái lớn tên là Phong Vẫn Môn, tồn tại ít nhất hàng trăm nghìn năm lịch sử nhưng vẫn được bảo tồn trọn vẹn nên chắc chắn có chí bảo trong Phong Vẫn Môn!"
"Nguồn gió à?", Mục Vỹ lạnh lùng hỏi.
"Không không không, không chỉ mỗi nguồn gió thôi. Ta nghe mấy đệ tử có địa vị cao trong hàng đệ tử hạt nhân nói rằng nguồn gió chỉ là một trong những bảo bối của Phong Vẫn Môn thời bấy giờ, ngoài ra có một chí bảo quý giá hơn cả là lò luyện Phong Linh!"
"Lò luyện Phong Linh?"
"Đúng vậy, nghe nói lò luyện Phong Linh không thua kém gì tiên đỉnh. Lò luyện này không chỉ có thể luyện đan mà dùng để luyện khí luôn cũng được, không những thế còn có thể xem như pháp bảo phòng ngự. Nếu có chiếc lò luyện này trong tay thì kể cả cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng không làm gì được!"
Ngũ Hành Kiệt vội vàng nói: "Ngươi thu hỏa xà về trước được không?"
"Không!"
Mục Vỹ lạnh giọng nói: "Thành thật trả lời vấn đề rồi ta sẽ thả ngươi!"
"Ta chỉ biết chừng đó thôi. Tại trung tâm của đại lục Phong Vẫn này chính là đại điện Phong Vân của Phong Vẫn Môn năm đó, nhưng phải có Phong Kính mới mở đại điện được. Ngoài ra, phải luôn có Phong Kính để vào được đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681399/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.