"Ngũ Hành Kiệt, ta đã đưa gương cho ngươi rồi, thả nó ra mau!"
Thủy Mộ Nhiên gầm to.
"Thả à?"
Ngũ Hành Kiệt khẽ cười: "Thủy Mộ Nhiên, ngươi ngây thơ quá đấy!"
Gã nhếch mép liếc nhìn Thủy Thiên Nhất vừa bị mình bắt: "Tên nhãi này láo quá, nghe nói nam đệ tử Thiên Thủy Phái các ngươi đều ẻo lả mà nhỉ, một kẻ gai góc như thế chắc là tách biệt với Thiên Thủy Phái lắm, để ta giúp các ngươi xử lý nam tử hán này nhé!"
"Ngươi dám!"
Thủy Mộ Nhiên lập tức quát rồi chạy tới.
Nhưng Liễu Nhân Nhân đã ở đó chờ sẵn, sao có thể cho y chạy qua.
Chưa kể đệ tử Thiên Thủy Phái luôn luôn thua kém đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ cả về số lượng lẫn thực lực.
"Mở to mắt ra mà xem ông đây có dám không!"
Dứt câu, Ngũ Hành Kiệt sắp sửa vỗ một chưởng về phía h* th*n của Thủy Thiên Nhất.
"Hay quá nhỉ, để ta xem ngươi có dám không!"
Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói bất chợt cất lên.
"Mục Vỹ!"
Bóng người vừa xuất hiện làm Ngũ Hành Kiệt giật thót, theo phản xạ gã thả Thủy Thiên Nhất ra ngay và lùi về sau mấy bước, người run bần bật.
"Ơ? Tiếp tục đi chứ!"
Mục Vỹ phi thân đứng trên một cây đại thụ và nhìn khung cảnh bên dưới với vẻ hứng khởi.
"Ngươi... sao ngươi lại ở đây?"
Thấy Mục Vỹ lộ diện, Ngũ Hành Kiệt ngây ra như phỗng.
"Sao ta không được ở đây?", Mục Vỹ thấy hơi buồn cười: "Ta cũng nằm trong số những đệ tử tham gia huấn luyện mà, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681398/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.