"Láo xược!"
Nhưng giữa lúc đó, một tiếng gầm đột nhiên cất lên.
Nhất thời, ngọn núi nhỏ bị ngọn lửa nóng cháy bao trùm. Hơi nóng dữ dội như hóa thành biển lửa giày vò tinh thần và thể xác tất cả mọi người nơi đây.
"Sơn chủ!"
Nhìn thấy bóng người ấy, những người xung quanh lập tức quỳ một gối xuống đất với nét mặt đầy nghiêm trang.
"Tần Hiên, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn nhưng lại khẳng định Mục Vỹ đã giết Ngũ Hành Vân của Ngũ Hành Thiên Phủ chỉ vì đoán vậy, ngươi có âm mưu gì!", vừa xuất hiện, Hỏa Lân đã lớn tiếng chất vấn.
"Nhưng, nhưng lúc nãy Mục Vỹ cũng thừa nhận mà ạ!"
Tần Hiên phản xạ rất nhanh.
"Làm như ta chối được ấy?", Mục Vỹ tỏ ra ngán ngẩm: "Lúc nãy nhìn ngươi cứ như chính mắt thấy ta làm chuyện đó vậy, ta không thừa nhận thì ngươi không vạch tội ta chắc?"
"Ăn nói hàm hồ!"
Tần Hiên chỉ vào mặt Mục Vỹ, mắng mà giọng hơi run.
"Ngươi không thấy mà biết ta giết Ngũ Hành Vân luôn à, giỏi thế!", Mục Vỹ nói câu ấy rồi giữ im lặng.
"Tần Hiên!"
Hỏa Lân gầm lớn, nói: "Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, ngươi hoàn toàn không thấy Mục Vỹ giết Ngũ Hành Vân mà đã chắc chắn là Mục Vỹ làm, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"Đệ tử..."
Tần Hiên cứng họng, y quay sang nhìn Ngũ Hành Kiệt và nói trong đau khổ: "Kiệt huynh, ta làm mọi thứ vì huynh, vì Ngũ Hành Thiên Phủ cả!"
"Nói cái gì thế hả!"
Nhưng Hỏa Lân lại phẫn nộ vì những lời này.
"Tần Hiên, ngươi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679633/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.