"Đi theo ngươi?"
Mục Vỹ bật cười rồi lắc đầu.
"Tên Ngũ Hành Vân đấy không biết lượng sức mình, giết ta không thành còn bị ta giết ngược lại, nói như ngươi nghĩa là hắn giết ta thì ta phải chìa cổ ra cho hắn giết à?"
"Mạng của đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ là đáng giá, còn mạng của đệ tử Hỏa Hành Sơn là rơm rạ hay sao?"
Mục Vỹ nói với Ngũ Hành Kiệt bằng giọng cao ngạo: "Nói cho ngươi biết, cho dù Ngũ Hành Vân không định giết ta nhưng ông đây chướng mắt hắn thì vẫn giết như thường, Ngũ Hành Thiên Phủ ngươi đừng hòng làm gì được ta!"
Mục Vỹ đã tới đây là hạ quyết tâm rồi, giết thì giết, chống chế cũng vô dụng.
Chính Ngũ Hành Vân là người động thủ trước, chẳng lẽ Mục Vỹ phải chờ hắn ta tới giết mình? "Ngươi có biết..."
"Câm miệng, ta vẫn chưa nói xong!"
Mục Vỹ nói tiếp: "Tại đây ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, Ngũ Hành Thiên Phủ ngươi hội tụ nhiều thiên tài, mạnh đấy, lợi hại đấy, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Ngũ Hành Vân không biết trời cao đất dày, huênh hoang cho lắm vào cuối cùng bị giết. Tốt nhất là Ngũ Hành Kiệt nhà ngươi hãy lấy đó làm gương đi, không là giẫm lên vết xe đổ của hắn đấy".
"Ngươi dọa ta?"
"Không dám, ta mà dọa chắc ngươi lại lấy cái danh đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ra bắt ta với tội cả gan uy hiệp đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ quá, thế thì vô duyên vô cớ rước thêm tội trạng về cho mình còn gì?'
Mục Vỹ nói một thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679631/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.