Nhưng Hoả Vũ Phượng nghe những lời này của Mục Vỹ thì lại thấy hắn là đ* h** s*c.
“Đúng là đ* h** s*c!”
Thấy Mục Vỹ nhìn chòng chọc Cửu Nhi đến mức sắp rớt nước miếng, Hoả Vũ Phượng thầm mắng một câu.
Nhưng lần này gặp lại Cửu Nhi, trong lòng Mục Vỹ thật sự rất vui.
Hắn đã phải chịu nỗi đau khi hay tin Huyết Kiêu chết, giờ điều đó mà lặp lại với Cửu Nhi thì chắc hắn sẽ sụp đổ mất.
“Công tử, ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì!”
“Mục Vỹ!”
Mục Vỹ thẳng thắn đáp.
“Hoặc cô gọi ta là Phong Ngưu cũng được”.
Phong Ngưu! Nghe thấy vậy, Cửu Nhi chỉ thấy đầu óc mình như quay cuồng.
“Mục Vỹ? Ta thấy ngươi nên lấy tên Phong Ngưu thì hợp hơn đấy, tu luyện đến mức phát điên, không thiết tha cả mạng sống! Ha ha…”
“Ý cô bảo ta liều mạng hả?”
“Ừm, nhưng ta thấy cái tên Phong Ngưu hợp với ngươi hơn, dẫu sao trong tên của ngươi cũng có chữ Ngưu mà”.
“Tuỳ cô, Cửu Nhi, nhưng kiểu gì Phong Ngưu ta đây cũng lừa được con hồ ly là cô, ha ha!”
“Chưa biết ai lừa ai đâu!”
Một đoạn hội thoại chợt hiện lên trong đầu Cửu Nhi.
Ngay sau đó, cô ấy chỉ thấy người mình run lên, gương mặt vốn đang tươi cười như hoa chợt tối sầm.
“Cửu Nhi!”
Thấy Cửu Nhi ngất xỉu, Mục Vỹ đỡ lấy cô ấy.
Sau đó hắn truyền chân nguyên vào trong người đối phương thì phát hiện chân nguyên trong người cô ấy hơi hỗn loạn, còn cơ thể thì có một luồng sức mạnh kỳ lạ chạy tán loạn.
“Đi!”
Gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679627/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.