Trong tổng đàn của Vu tộc lúc này.
Đây là một căn phòng vô cùng sạch sẽ, đồ đạc được bày trí đơn giản với một chiếc giường cùng vài ba chiếc ghế.
Có hai người đang ở trong phòng.
Một người trong số đó có gương mặt hoà nhã, nhưng lại đang có vẻ thương xót.
Người còn lại thì có phần sắc sảo hơn, nhưng cũng trong sự sắc sảo ấy có xen lẫn vẻ mệt mỏi.
“Đây là ông nội của ta - Vu Thiên Hành, còn đây là đại cổ sư Trĩ Điêu của nhánh Cổ thuật!”
Vu Vũ giới thiệu: “Hai người họ là đại vu sư và đại cổ sư của Vu tộc ta”.
“Chào hai vị tiền bối!”
“Ừm!”
“Ừm!”
Vu Thiên Hành và Trĩ Điêu cùng gật đầu, sau đó đầy vẻ thăm dò quan sát Mục Vỹ.
Còn ông lão đang nằm dựa trên giường nhìn thấy Mục Vỹ thì ngước mắt lên rồi gật đầu, coi như chào hỏi.
Mục Vỹ không dám qua quýt, vội khom người xuống.
Ông lão này trông có vẻ yếu ớt, nhưng lại là người chèo chống cả Vu tộc.
Dù hiện giờ trông lão như đang hấp hối, nhưng Mục Vỹ tin rằng nếu bây giờ núi Huyền Không tới tấn công Vu tộc, chắc ông lão này sẽ lập tức bật dậy rồi đại chiến vài trăm trận với núi Huyền Không ngay!
“Mọi người lui hết đi!”
Vu tổ ngước lên nhìn Mục Vỹ rồi nói.
“Vâng!”
Vu Vũ, Vu Thiên Hành và Trĩ Điêu tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn lui ra ngoài.
Dẫu sao Vu tổ cũng là người đứng đầu Vu tộc, điều này không có gì để bàn cãi.
“Vu Vũ, con tìm đâu ra tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679420/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.