Vỹ ca? Trông thấy dáng vẻ sốt sắng khiến người ta thấy thương cảm của Vương Tâm Nhã, Trần Uyên nghi hoặc nhìn cô ấy.
“Huynh ấy là phu quân của ta!”
Vương Tâm Nhã nhìn vào mắt của Trần Uyên rồi cúi đầu xuống nói: “Huynh ấy giỏi lắm, cái gì cũng biết, từ luyện đan, luyện khí đến trận pháp, hơn nữa thực lực cũng rất cao!”
Nghe thấy vậy, Trần Uyên đờ ra.
Phu quân?
“Khụ khụ, ta không biết hắn giỏi giang cỡ nào, nhưng có thể giết được Hàn Thiên Vũ khi mới là cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất thì đúng là phi thường thật, nhưng khả năng cao là hắn… chết rồi!”
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, đôi mắt của Vương Tâm Nhã lập tức đỏ lên.
“Đừng đừng, sư muội đừng khóc, muội mà khóc là ta không biết làm sao đâu!”
Thấy mắt Vương Tâm Nhã đỏ hoe, Trần Uyên sốt sắng nói.
“Trần Uyên, làm gì thế? Con lại bắt nạt sư muội hả?”, đột nhiên có một tiếng quát vang từ xa tới, khiến Trần Uyên lập tức tái mặt rồi đần người ra.
“Ta chỉ đoán vậy thôi, chưa chắc hắn đã chết đâu, muội đừng lo lắng, ta đi bẩm báo với sư phụ đã”.
Trần Uyên vội giải thích.
“Ta cũng đi!”
Vương Tâm Nhã không kìm được mà rơi lệ rồi kiên định nói.
Cô ấy không tin là Mục Vỹ đã chết.
Mục Vỹ luôn sống mãi trong tim cô ấy, dù phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, nhưng chuyện huynh ấy chết đi sống lại đã diễn ra nhiều lần rồi.
Tại Cửu Hàn Thiên Cung của tiểu thế giới Tam Thiên lúc này.
“Vũ Nhi… chết rồi ư!”
Hàn Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679192/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.