“Vì nhỏ mất lớn, ta thấy Trần Nhiễm ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Huyền Yêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không còn vẻ cười cợt như trước nữa mà bay thẳng về phía vòng xoáy ấy.
Chiếc quan tài đã biến mất, đồ mà họ cần tìm cũng không cánh mà bay.
Giờ ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Mọi người dần bỏ đi.
Trần Nhiễm đứng trên đỉnh núi trống không, câm nín nhìn chiếc quan tài đã biến mất.
Y nắm chặt tay thành nắm đấm, đầu ngón tay nhỏ máu. Lúc này, y chỉ thấy căm hận Mục Vỹ!
Nhưng y biết, Mục Vỹ sẽ không thể sống sót.
Bởi vào trong đó rồi mà muốn sống là điều không thể!
Dần dà, không gian đã yên ắng trở lại, các bóng người xuất hiện bên ngoài núi Thiên Tuyển, nhưng không thấy Trần Uyên, Trần Nhiễm và Huyền Yêu Nguyệt đâu.
“Tinh Tử Hàng!”
“Cừu Xích Viêm!”
“Phần Phiêu Tuyết!”
Chưởng môn cùng trưởng tộc của bảy thế lực lớn thấy con cháu và đệ tử nhà mình xuất hiện thì đều thở phào một hơi.
“Phi Du, Phi Du đâu? Thạch Xà, Thạch Xà nữa?”
“Thải Y đâu?”
Trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch và môn chủ Thánh Thiên Tứ của Thánh Tước Môn không nhịn được mà hô lên.
Thiên tài số một của hai thế lực lớn bọn họ chưa xuất hiện.
“Vỹ Mộc đâu rồi?”, Thiên Ngọc Tử đã thấy Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện bình an trở ra, nhưng lại không thấy Mục Vỹ đâu nên lo lắng hỏi.
“Phụ thân, chắc Mục Vỹ… chết rồi ạ”!
“Mục Vỹ?”
Thiên Ngọc Tử đờ ra.
Sau đó, Chu Tử Kiện đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679191/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.