'Thôi xong, thôi xong, ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi. Mục Vỹ ơi, ta chết rồi, không thấy đau luôn!", Chu béo hốt hoảng la toáng, mặt như đưa đám.
"Ngươi ... "
Nhưng hướng máu phun ra lại là từ Thiệu Khang. Y nhìn người đứng trước mặt với vẻ khó tin.
Mục Vỹ!
Y không ngờ rằng Mục Vỹ sẽ giết mình, không tin Mục Vỹ dám giết mình.
Y là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Sơn cơ mà! Tông môn đã quy định sẽ bảo vệ mạng sống của mọi đệ tử ngoại môn cơ mà!
'Thiệu Khang!"
Khung cảnh này làm mặt thanh niên đang xông tới đỏ bừng, hơi thở nặng nề.
"Chỉ là đệ tử tạp dịch thôi mà cũng dám ẩu đả thậm chí giết đệ tử ngoại môn, các ngươi chán sống rồi phải không!"
Thanh niên nọ giẫm chân lao tới gần Mục Vỹ.
"Cẩn thận đấy Mục Vỹ! Hắn là Thiệu Minh, ca ca của Thiệu Khang!"
Chu Kiệt lập tức giải thích: "Người này có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín, tuy là đệ tử ngoại môn nhưng so với ... "
Bốp ...
Chưa đợi hắn ta nói hết câu, Mục Vỹ đã đánh Thiệu Minh cái bốp ngay khi gã xuất hiện làm gã văng ra ngoài.
"Huynh mới nói gì đấy Chu béo?"
"Hả? À, không có gì, không có gì!", Chu Kiệt khua tay, không nói nên lời.
Thiệu Minh ăn một đấm của Mục Vỹ, miệng phun máu tung tóe rồi ngã lăn ra
đất
"Ngươi ... không phải đệ tử tạp dịch?"
Mục Vỹ cười lạnh: "Ta là đệ tử nội môn, mới được nâng nên chưa kịp đổi trang phục!"
"Ngươi ... "
Nghe xong, Thiệu Minh che ngực, lại phun một ngụm máu ra ngoài.
"Láo xược, có là đệ tử nội môn cũng bị phán tội chết nếu dám giết đệ tử ngoại môn ngay trong tông môn thôi!", đúng lúc này, có tiếng gầm vang lên, một người lao tới.
"Lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi, đây là Thiệu Nhậm Nghĩa - ông nội của Thiệu Minh và Thiệu Khang, trưởng lão nội môn, cao thủ cảnh giới Thông Thần. Lớn chuyện rồi!", thấy người mới đến là ai, Chu Kiệt bàng hoàng nói khẽ.
"Đừng sợ, hôm nay ta đã dám giết người thì không sợ ai hỏi tội!"
Mục Vỹ cười nhẹ, cho hắn ta một cái nhìn trấn an.
'Nếu ta không tới thì huynh đã bị người ta đánh chết mà không một ai thèm đoái hoài rồi. Đệ tử ngoại môn có là gì đâu, Thiệu Khang này dám đánh huynh, ta giết hắn cũng không quá, đừng sợ!", Mục Vỹ thờ ơ phất tay.
Lời nói của Mục Vỹ làm tim Chu Kiệt như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặc dù không biết sự ngông nghênh của Mục Vỹ có từ đâu, nhưng cách xử sự và lòng tự tin ấy mới là hai yếu tố mà một võ giả nên có.
Chu Kiệt chợt phát hiện mình sống uổng gần hai chục năm rồi!
"Ông tên gì?"
Mục Vỹ nhìn Thiệu Nhậm Nghĩa, hỏi.
"Ta là trưởng lão nội môn, Thiệu Nhậm Nghĩa!"
"Được, tốt lắm, ông tới rất đúng lúc. Thiệu Khang bắt nạt đệ tử tạp dịch này vô cớ, thậm chí còn cầm kiếm muốn giết ta nữa nhưng bị ta giết lại. Ông làm chứng cho ta luôn đi. Còn nữa, tên Thiệu Minh này chưa hỏi cho ra lẽ đã muốn giết ta để báo thù cho đệ đệ, đệ tử ngoại môn mà như thế thì đuổi cho rồi!"
Mục Vỹ đường hoàng nói: "Là trưởng lão nội môn, Thiệu Nhậm Nghĩa ông sẽ xử lý công bằng chứ?"
"Chắc chắn rồi!"
Thiệu Nhậm Nghĩa hừ lạnh.
"Thế là tốt nhất. Ta phải đưa huynh đệ ta đi chữa thương, ông xử lý chuyện còn lại đi!"
Dứt lời, Mục Vỹ thật sự đỡ Chu Kiệt dậy chuẩn bị rời khỏi đây.
Bấy giờ Thieu Nhậm Nghĩa mới giat mình nhan ra nay giờ Mục Vỹ đang trêu mình.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ông ta tức tối quát: "Ngươi nói ngươi là đệ tử nội môn nhưng danh sách đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Sơn rất ngắn, làm gì có ai tên Mục Vỹ! Ngươi có biết giả mạo đệ tử nội môn đáng bị tội gì không?"
"Ta sẽ thay mặt nội môn bắt ngươi về thẩm vấn ngay bây giờ. Ngươi dám phản kháng thì chết!"
"Ta sẽ không phản kháng, nhưng ông có quyền bắt ta không? Ông chỉ là trưởng lão nội môn thôi mà!"
Chỉ là trưởng lão nội môn ... thôi mà?
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, hai mắt Chu Kiệt trợn trừng như sắp rơi ra ngoài
Mục Vỹ nói năng hơi bị ngầu ấy?
Từ trước đến giờ, hắn ta cứ tưởng Mục Vỹ là loại đệ tử sống kín, tới hôm nay lộ tính cách thật mới biết ngông không kém gì ai!
"Ngươi dám nói năng xấc xược với trưởng lão nội môn, chê sống lâu quá đúng không!"
Thiệu Nhậm Nghĩa không nhịn nổi nữa, bước tới chuẩn bị ra chiêu.
Mục Vỹ thật sự là ngông cuồng hết sức, chẳng để ai vào mắt, kiêu căng ngạo mạn, còn giết cả cháu trai của ông ta, chết trăm lần cũng đáng.
Thấy Thiệu Nhậm Nghĩa lao tới, Mục Vỹ khẽ cười giơ tay lên. Gió cuồn cuộn, một chưởng vỗ về phía ông ta.
"Cút đi!"
Thiệu Nhậm Nghĩa thì mặc kệ cú chưởng của Mục Vỹ. Ông ta có thực lực Thông Thần tầng thứ năm, nhìn vào khí tức của Mục Vỹ thì có vẻ hắn chỉ là Thông Thần tầng một thôi, yếu như muỗi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]