🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Sao ta phải cút?"

Mục Vỹ nhún vai, nói: "Rõ ràng ta đứng ở đây trước, người cần đi vòng qua phải là ngươi mới đúng chứ?"

"Ồ? Sao ta thấy đệ tử tạp dịch Vô Hà Phong các ngươi đều tưởng mình là thiên tài ấy nhỉ?"

Thiệu Khang cười khẩy: "Được thôi, ngươi không tránh thì ta tránh!"

Y né sang một bên rồi hình thành ám kình trong lòng bàn tay, vẩy mạnh hai tay ra sau để ném ám kình về phía Mục Vỹ.

Thiệu Khang thấy Mục Vỹ chỉ là đệ tử tạp dịch còn chưa tới cảnh giới Linh Huyệt nên nghĩ một chưởng ám kình này đủ để làm hắn lên bờ xuống ruộng.

Nếu Bạch Đồ Gian không ở đây thì tên này đã thành một cái xác từ lâu rồi.

Nhưng Thiệu Khang đã bước đi một bước, cú chưởng cũng đã được tung ra nhưng Mục Vỹ không nhúc nhích gì cả.

Ngược lại, Mục Vỹ còn dời sang bên trái một bước và đứng ngay trước mặt y.

"Ngươi muốn gì?", Thiệu Khang giật mình hỏi.

"Hình như ngươi còn một chuyện nữa chưa làm!", Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Đánh người xong rồi phủi tay bỏ đi? Trước tiên, ngươi nên đỡ huynh ấy dậy rồi xin lỗi ... "

"Ngươi bị điên à?"

Thiệu Khang nhìn hắn mỉa mai: "Đến Bạch sư tỷ cũng cho ta đi rồi kìa, ngươi là cái thá gì mà đòi cản ta?"

"Ta không phải là cái thá gì, nhưng ta bảo ngươi xin lỗi, nghe rõ không? Có làm được không?"

"Không nghe, không làm! Cút sang chỗ khác, đừng có đứng đây chó cậy gần nhà™

Mục Vỹ chắp tay trước ngực, vừa liếc nhìn ngón tay vừa cười nói: "Chó cậy gần nhà? Ta đã cố gắng văn minh rồi nhưng ngươi cứ cố tình ăn nói bừa bãi!"

Âm ...

Câu vừa dứt, Mục Vỹ chắp tay vòng qua cổ Thiệu Khang, sau đó đá thẳng vào hai đầu gối của y làm phát ra mấy tiếng rắc rắc.

Âm thanh giòn vang ấy làm những người xung quanh hốt hoảng.

Đá xong, Mục Vỹ lại vòng chân lên đỉnh đầu Thiệu Khang và đạp xuống.

Y tức khắc bị chôn đầu trong bùn đất, kêu la những tiếng vô nghĩa, không nói nên lời.

Trong mấy tay đệ tử ngoại môn, có người thấy tình hình không ổn bèn nhân lúc mọi người không chú ý bỏ chạy xuống núi.

Thấy cảnh này, Bạch Đồ Gian mỉm cười, không quan tâm đến gã ta mà xoay người rời đi.

Mục Vỹ muốn làm gì thì làm, mà cô ta cũng bị Uyen Khanh Tuyết chọc giận luôn rồi.

"Tên hộ vệ chó chết của ngươi đi gọi cứu viện chứ gì? Cứ việc kêu, tốt hơn hết là kêu hết họ hàng nhà ngươi qua đay luon. Để xem hậu thuẫn của ngươi mạnh đến đâu!"

Mục Vỹ đặt chân xuống. Thieu Khang lập tức vùng ra khỏi đat, bò day thở hổn hển từng cơn.

"Mục Vỹ, ngươi xong đời rồi, ngươi xong đời rồi!"

Thiệu Khang phẫn nộ chửi đổng: "Ngươi dám ra tay với ta, chết chắc! Ta là đệ tử ngoại môn, còn ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch, ngươi là cái thá gì?"

"Ngoan ngoãn câm miệng không được à?"

Mục Vỹ thẳng tay đấm một phát. Thiệu Khang trợn trừng mắt, người run như cầy sấy.

"Chu béo, huynh đứng dậy nổi không?"

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Đứng được thì trả hết toàn bộ những gì hắn làm với huynh cho hắn đi!"

"Đứng được!"

Chu béo đanh mặt, chịu đựng cơn đau từ những vùng da bị đánh đến sưng tấy vừa hít hà vừa đứng dậy.

"Phụt!"

Phun một ngụm nước miếng vào mặt Thiệu Khang, Chu béo trào phúng: "Vừa rồi ngươi huênh hoang lắm mà? Sao không tiếp tục? Phun nước miếng vào người ta, chửi ta là rác rưởi, còn đạp lên đầu ta để lau giày!"

Hắn ta nói xong chuẩn bị giơ chân giẫm lên đầu Thiệu Khang.

Có điều giờ đây trên người đầy rẩy vết thương, thật sự không giơ chân nổi nên hắn ta chỉ biết mệt mỏi thở dài.

"Mục Vỹ, chúng ta đánh hắn liệu có ... "

"Đừng sợ, giờ ta là đệ tử nội môn rồi, đánh một tên đệ tử ngoại môn có là việc gì lớn đâu?"

"A, vậy thì còn gì bằng, tốt quá rồi!", nhưng ngay sau đó, Chu béo lại gãi đầu hỏi: "Hở? Huynh mới nói gì thế? Đệ tử nội môn? Đệ tử nội môn? Trời đất ơi, huynh thành đệ tử nội môn rồi á?"

'Đúng rồi, Xà Tôn thu xếp xong hết rồi. Khỏi lo, bọn người này huynh muốn đánh ai cứ đánh, muốn giết ai ta cũng giúp huynh được luôn!"

Mục Vỹ phất tay: "Có Xà tôn giả làm chỗ dựa rồi, không cần sợ!"

Nghe vậy, bọn đệ tử ngoại môn há hốc mồm.

Xà tôn giả?

Người này có địa vị đặc biệt đến mức ngay cả chưởng môn cũng phải kính trọng đấy!

Đệ tử ngoại môn như họ cùng lắm cũng chỉ bắt nạt được mỗi tạp dịch, kém xa Xà Tôn trăm lẻ tám nghìn dặm.

"Ông Mục, ông Chu, con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi!"

Thiệu Khang bỗng dưng bò dậy, quỳ rạp dưới chân hai người rồi đau khổ cầu xin: "Con khốn kiếp lắm mới xem hai ông như rơm rạ!"

"Được đấy!"

Chu Kiệt cười hả hê nhìn Thiệu Khang: "Không phải vừa rồi ngươi hống hách lắm sao? Còn đòi giết ta nữa cơ, ghê gớm lắm mà!"

Ban đầu Chu Kiệt chỉ muốn dạy dỗ tên Thiệu Khang này chút thôi, ai ngờ Thiệu Khang vừa thấy bóng người kia là nổi dậy phản kháng.

Hắn ta vốn đã bị những người kia đánh cho tàn tạ, làm gì còn sức tránh khỏi thanh chủy thủ ấy.

Phập ...

Tiếng vật nhọn đâm vào da thịt vang lên ngay sau đó, mặt mày Chu Kiệt trắng như giấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.