🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn xuống phía dưới có thể thấy dãy núi này cao hàng chục nghìn mét, hơn nữa đại trận hộ sơn còn oai phong lẫm liệt, từ đó có thể thấy rõ rất nhiều các đỉnh núi trong Thiên Kiếm Sơn, đây quả là một ngọn núi hiển hách.

Chỉ có Thiên Kiếm Phong - núi của chưởng môn là cao hơn ngọn núi này.

Mục Vỹ ngước lên nhìn thì thấy cung điện của Xà Tôn chỉ có một màu đen kịt, phía trên treo một pho tượng hình con rắn dài bằng ngọc, đôi mắt nó có màu xanh lục trông rất u ám.

"Xà Tôn, đệ tử Bạch Đồ Gian xin bái kiến!”

"Hả? Tiểu Bạch đấy à, mau vào đi!"

Một tiếng cười vọng từ trong núi ra, ngay sau đó Bạch Đồ Gian đã kéo Mục Vỹ tiến vào bên trong.

Luc hai ngưoi chuẩn bị bưoc vao đại điện thì thay Xa Ton an mặc không chỉnh tề đang hớt hải đi ra, sau đó cười nói: "Tiểu Bạch, chờ ta tí nhá!"

Không lâu sau, một nữ đệ tử đỏ ửng mặt hổn hển đi từ trong đại điện ra, sau đó cúi người một cái rồi chạy thẳng.

“Bây giờ vào được chưa ạ?"

"Chưa, từ từ đã!"

Xà Tôn cười khổ xua tay, một lát sau lại có một nữ đệ tử ăn mặc xộc xệch đi từ trong ra.

Trông thấy hai cô gái này, Bạch Đồ Gian biến sắc mặt.

Còn Mục Vỹ đứng bên cạnh thì chắng có biểu cảm gì.

Cuối cùng, có tổng cộng bảy nữ đệ tử đi từ trong đại điện ra.

"Xong, hết rồi, chỉ có thế thôi, hai người vào đi!", Xà Tôn cười lớn, sau đó liếc nhìn bộ ngực nhô cao của Bạch Đồ Gian rồi nói.

Hết rồi? Chỉ có thế thôi? Bảy người lận đấy!

"Xà Tôn, ngài định luyện Thất Tiên Kiếm Trận ạ?”

Bạch Đồ Gian bĩu mỗi rồi đi vào đại điện.

Bây giờ, Mục Vỹ mới hiểu tại sao Chu béo lại nói Xà Tôn là kẻ háo sắc, hơn nữa đến núi của y sẽ được nhìn đã con mắt.

"Tiểu Bạch này, cô đến tìm ta có việc gì thế? Có phải định nhờ ta giúp gì không?", Xà Tôn ngồi ngay ngắn ở phía trên, sau đó cười nói: "Chuyện nhỏ thì lúc nào ta cũng sẵn lòng giúp cô, còn chuyện lớn thì, hì hì ... Cô biết quy tắc của ta rồi chứ?”

“Ta đã đưa người đến cho ngài rồi!”

"Ai cơ?", Xà Tôn ngẩn ra rồi nói: "Người nào?"

Thấy vẻ mơ hồ của Xà Tôn, Bạch Đồ Gian ngán ngẩm nói: "Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh, ngài quên rồi sao? Chính ngài nói muốn gặp hắn mà!"

"À, để ta xem nào!"

Đến bây giờ, Xà Tôn mới chú ý tới Mục Vỹ.

Nhưng Mục Vỹ có thể cảm thấy, từ lúc hắn bước chân vào đại điện đến giờ, chưa một phút giây nào, Xà Tôn ngừng đánh giá hắn.

Lão già này ... diễn trò hay thật!

"Ngươi tên là gì?"

“Đệ tử là Mục Vỹ!"

"Học luyện đan rồi hả?"

"Gia tộc có truyền thừa về luyện đan, nhưng bị sa sút nên đồ đệ mới gia nhập Thiên Kiếm Sơn".

Xà Tôn híp mắt lại nói: "Sao ngươi lại phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh?”

"Thiên bẩm ạ!"

Thiên bẩm?

Thấy dáng vẻ tự tin của Mục Vỹ, Xà Tôn và Bạch Đồ Gian đưa mắt nhìn nhau rồi tỏ vẻ kinh ngạc.

Các đệ tử bình thường đều rất khiêm tốn nhã nhặn, chưa có ai dám to gan nói rằng mình có thiên bẩm về luyện đan trước mặt Xà Tôn thế này bao giờ.

"Hả? Thiên bẩm ư? Thế ngươi nói ta nghe xem là thiên bẩm gì?"

"Khi kết hợp hai loại dược liệu này với nhau cần phải xếp xen kẽ từng lớp một, như vậy mới có thể phát huy tác dụng giữa chúng. Ngoài ra, những cây cỏ Bạch Xuyên và hoa Ngân Hạnh mà có độ tuổi và dinh dưỡng khác nhau thì phân chia lớp cũng không thể như nhau được, vì thế không có một tỷ lệ tiêu chuẩn nào cả. Ta đoán chắc Bạch sư tỷ cũng đã biết điều này".

Nghe vậy, Bạch Đồ Gian đỏ mặt, đúng là cô ta đã từng nghiên cứu về vấn đề này

Thế nhưng cô ta cứ trộn lẫn chúng với tỷ lệ linh tinh, hèn chi luôn thất bại.

"Đây chính là thiên bẩm của ngươi?"

"Đương nhiên không phải!"

Mục Vỹ tiến lên một bước rồi nói: "Thiên bẩm của ta thể hiện ở điều mà ta biết. Ví dụ như quả Xà Ngọc và lá cây Bạch Dương kết hợp với nhau theo một tỷ lệ chính xác có thể hỗ trợ võ giả rèn luyện kinh mạch!"

"Linh căn Đồng Ngọc và cỏ Thiết Vân kết hợp với nhau có thể giúp thầy luyện đan đạt được tỷ lệ thành công cao hơn khi ngưng đan!"

"San hô Thiết Ngọc và Bán Chi Liên có thể nâng cấp các đan dược lục phẩm, ngũ phẩm lên gấp ba lần!"

Mục Vỹ nói liền một hơi ba chủng loại dược liệu kết hợp với nhau, khiến Bạch Đồ Gian phải đờ người.

Hai mắt Xà Tôn sáng lên khi nhìn Mục Vỹ.

"Điều quan trọng nhất là ... "

Mục Vỹ ngừng một lát rồi cười nói: "Tiền bối Xà Tôn thường xuyên thân mật với nữ giới, thi thoảng sẽ khó tránh khỏi việc ... lực bất tòng tâm. Ta có thể giúp ngài ... đừng nói là bảy cô, kể cả bảy mươi cô cũng vô tư luôn!"

"Ờ ... Tiểu Bạch này, ta sẽ giữ đệ tử này lại, cô cứ về đi, bây giờ hắn là đệ tử tạp dịch đúng không? Lãng phí nhân tài quá, khụ khụ, mấy nữa cô hãy chuyển thông tin của hắn cho ta, từ giờ trở đi, hắn sẽ là ... đệ tử ngoại, à nội môn!"

Cái gì?

Nghe Xà Tôn nói vậy, Bạch Đồ Gian đờ người.

Dù Xà Tôn có thân phận đặc biệt ở Thiên Kiếm Sơn, nhưng y có thể lựa chọn đệ tử qua loa thế này thật sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.