🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mọi người đều dõi mắt về phía con đường ở đằng trước, có một người mặc y phục rách nát, mặt mũi người ngợm chẳng chịt các vết đao, trông cực kỳ đáng sợ đang nằm ở đó.

“Ôi, người này bị thương nặng quá, không lẽ là đệ tử tạp dịch bị ai quẳng ở đây?"

"Không phải gian tế của các thế lực khác đấy chứ?"

"Không đâu! Đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Sơn chúng ta có phải để trang trí đau, ai muon vao phải co lenh bai, khong thì bít cửa!"

"Đúng đấy! Chắc là đệ tử tạp dịch nào chịu phạt rồi bị ném ở đây thôi!"

“Haizz, sao đệ tử tạp dịch chúng ta lại có thân phận thấp kém thế cơ chứ!"

Bọn họ chỉ đứng đó tán ngẫu, chứ không ai bước lên.

Chu Kiệt bị gọi là Chu béo là người tiến tới đỡ người đó dậy.

"Chu béo, ngươi làm gì thế?"

Người thanh niên cao gầy không nhịn được hô lên: "Chán sống rồi à? Nếu tiểu tử này là tạp dịch của đệ tử nòng cốt nào đó, ngươi đưa hắn về là chết chắc đấy! Còn nếu là tạp dịch của Tạp Dịch Đường mà ngươi dám đưa về thì còn chết nữa!"

“Lũ súc sinh Tạp Dịch Đường không quan tâm ngươi là ai đâu, ngươi đưa người họ muốn phạt đi chẳng là đắc tội với họ còn gì?"

"Không sao, ta chỉ đưa hắn về trị thương thôi. Dù trên người hắn có nhiều vết thương, nhưng hơi thở lại ổn định, chắc không có vấn đề gì lớn đâu!"

"Ngưoi đung là lương thiện qua đay! Chac vì thế nên Bạch Đồ Gian mới không phạt ngươi!"

Nghe thấy thế, Chu Kiệt mỉm cười gãi đầu.

Những người khác lập tức ra tay đỡ người đó lên lưng Chu Kiệt, sau đó đưa về đỉnh núi của hắn ta rồi mới rời đi.

Bây giờ, Mục Vỹ đang thấy rất đau đớn. Hắn cảm thấy cơ thể mình như đang nứt ra, vô cùng nhức nhối.

Nhưng trong luc mơ mang, hình như có ai đo cho han uống nước, rồi lại bón thức ăn cho hắn.

Song, hắn đã tiến vào cảnh giới Chuyển Thể nên không cần ăn uống quá nhiều, chỉ đan dược mới có tác dụng thôi.

Hôm nay, khi mê man mở mắt ra, Mục Vỹ quan sát xung quanh rồi khẽ lắc cái đầu nặng trịch.

"Ngươi tỉnh rồi à?"

Cửa bị đẩy ra, một người đi vào.

Người đó mặc trường sam màu xám, trông rất mập mạp, đôi mắt vốn không nhỏ, nhưng vì béo nên híp tịt thành một đường thẳng.

"Ngươi là ai? Đây là đâu? Ngươi đã cứu ta à?"

Mục Vỹ cau mày hỏi.

"Ta là Chu Kiệt, ngươi gọi ta là Chu béo cũng được, ta là đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn, còn ngươi ... Ta nhìn thấy ngươi trên đường của môn phái rồi đưa ngươi về đây, vì thế nên ta đã bị Bạch sư tỷ mắng cho một trận tơi bời đấy".

Chu Kiệt rõ ràng là một cậu béo hiền lành.

“Chu huynh, ta vừa gia nhập môn phái nên chưa biết gì cả, huynh có thể nói cho ta nghe về Thiên Kiếm Sơn không?”

"Được chứ!"

Nghe thấy vậy, hai mắt của Chu Kiệt sáng lên, hắn ta xê cái ghế tới cạnh giường rồi ngồi xuống nói liên hồi: "Thiên Kiếm Môn của chúng ta gồm đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, nội môn và nòng cốt, cao hơn nữa là Thiên Kiếm Tử siêu lợi hại luôn!"

"Thiên Kiếm Tử?

“Ừm, đệ tử tạp dịch đều là cảnh giới thân xác, có thân phận thấp kém nhất. Đệ tử ngoại môn là cảnh giới Linh Huyệt, nội môn là cảnh giới Thông Thần, nòng cốt là cảnh giới Niết Bàn, còn Thiên Kiếm Tử đều đã đạt tới cảnh giới Tam Chuyển, thậm chí còn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên!”

Mục Vỹ không hề thấy lạ lẫm với cách phân chia này.

"Thiên Kiếm Sơn chúng ta là một thế lực mạnh của tiểu thế giới Tam Thiên, lợi hại lắm luôn. Hơn nữa, môn chủ của Thiên Kiếm Sơn cũng chính là chưởng môn của chúng ta đã lĩnh ngộ được kiếm tâm rồi, thực lực mạnh không tưởng, cao thâm khó lường, chắc phải hơn cả cảnh giới Vũ Tiên mất!"

Chu Kiệt thao thao bất tuyệt, Mục Vỹ vừa nghe vừa xử lý thông tin.

Hàng vạn năm trước, hắn chưa từng nghe tới môn phái này.

Chắc nó mới được thành lập cách đây vài nghìn năm.

Xem ra hắn đã may mắn thoát khỏi đường hầm không gian rồi rơi xuống đây.

Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, tiểu thế giới Tam Thiên bây giờ đã khác xa trước kia, hơn nữa hắn còn đang bị thương nặng, có lẽ thân phận tạp dịch này sẽ là tấm lá chắn phù hợp nhất.

"Chu Kiệt, ta có thể gia nhập làm thuộc hạ của Bạch sư tỷ không?"


Nghe tên béo luyên thuyên hỏi một hồi, Mục Vỹ lắc đầu.

"Ta là Mục Vỹ, trước đó xuống núi rèn luyện, bằng hữu đi cùng đều đã chết cả, ta không làm tạp dịch cho đệ tử của môn phái nào cả".

"Thế thì tốt rồi! Nếu vậy thì ngươi đi theo Bạch sư tỷ đi, tỷ ấy hơi nóng tính chút thôi, nhưng tốt bụng lắm!", Chu Kiệt cười nói.

Nhưng khi thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Vỹ, hắn ta lại nói: "Haizz, đệ tử tạp dịch như chúng ta sống chết thế nào môn phái cũng không quan tâm đâu nên ngươi đừng buồn nhé!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.