Nhưng Tru Tiên Đồ không đáp. Hỏa long dùng vòi cuốn lấy hắn rồi nhanh chóng chui xuống lòng đất.
Vốn lúc rơi từ trên núi Đại Hoang xuống hắn đã không biết mình xuống được bao sâu rồi, giờ lại bị hỏa long kéo xuống lòng đất, không biết khi nào mới tới nơi, Mục Vỹ nghi ngờ mình đã đến lõi trong của Đại Lục luôn rồi.
Âm ...
Mục Vỹ đang suy nghĩ thì vòi hỏa long đột nhiên nới ra, ném hắn xuống đất cái bịch.
Nơi đây là cả một biển lửa nóng hầm hập, cho dù đã được chân nguyên bao bọc toàn thân, hắn vẫn không chịu nổi sức nóng này.
Sau khi đáp xuống, hỏa long phì mũi một cái, cái đuôi hất lên, cơ thể dài vạn trượng lách vào trong biển lửa, mất tăm.
"Ha ha ... "
Giữa luc đó, tiếng cười của một người cao tuổi thình lình vang lên giữa biển lửa vô tận ở trung tâm lòng đất.
"Ai?"
"Tiểu tử, tỷ năm rồi chưa có ai vào đây. Cậu là người đầu tiên đấy!"
Tỷ năm rồi?
Dù tính thêm cả thời gian sống kể từ khi trùng sinh với dấu mốc mười nghìn năm tuổi thì hắn đã sống được mấy chục nghìn năm rồi, Mục Vỹ vẫn khó tưởng tượng tỷ năm là một con số lớn thế nào.
"Ông là ai?"
"Ta là ai? Chẳng phải cậu muốn tìm ta sao?"
"Trung Tâm Khởi Nguồn!"
Mục Vỹ ngẩn người.
Hắn cứ tưởng Trung Tâm Khởi Nguồn là vật chết chứ, không ngờ lại là vật sống!
"Thôi thôi, gặp được bạn cũ nên muốn ôn chuyện chút. Tiểu tử, cậu ngủ một giấc đi ... "
"Ta không muốn ngủ!"
Nhưng lời phản đối của Mục Vỹ không có tác dụng.
Một trận sóng nhiệt từ trong biển lửa cuốn lấy người hắn.
Mục Vỹ thấy mí mắt mình ngày càng nặng nề, hắn dần rơi vào hôn mê ...
"Bạn già, ra đây đi!"
Một bóng người già cỗi xuất hiện giữa vùng đất rực lửa. Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu Mục Vỹ.
Tia sáng đó chính là Tru Tiên Đồ.
"Không ngờ ngươi lại tá túc trong một con người!", ông lão thở dài nhìn Tru Tiên Đồ.
"Chứ giờ ta còn ở đâu được? Biến mất giữa đất trời à?"
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ trong Tru Tiên Đồ: "Hôm nay bị ngươi phát hiện, thích làm gì thì làm nấy đi, nhưng ta nghĩ ngươi không hẹp hòi đến mức đi so đo với một con người đâu nhỉ".
"Qua lâu rồi mà ngươi vẫn còn để bụng chuyện xưa. Lâu ngày không gặp, nói chuyện chút không được à?", ông lão thở dài đầy chán chường, nói với Tru Tiên Đồ
Tru Tiên Đồ cười khẩy, đáp: "Thôi đi, ta chẳng thể nói chuyện nổi với bốn người các ngươi. Nếu ngươi không định giết ta thì thả ta ra khỏi đây, muốn giết thì giết nhanh đi!"
Tru Tiên Đồ lơ lửng giữa không trung, những ngọn lửa không thể nào tới gần.
"Tỷ năm trôi qua, nỗi đau trong lòng ngươi vẫn chưa vơi đi ư? Chúng ta chỉ là vũ khí sắc bén trong tay người đó, được người đó chế tạo ra, chẳng lẽ ngươi muốn phản kháng người đó?"
"Ngươi đừng có đoán mò suy nghĩ của ta. Cái cuộc sống vừa sinh ra đã bị khống chế đó ta chịu đủ lắm rồi!"
"Vậy nên ngươi mới dốc hết sức bồi dưỡng cậu thanh niên này?"
"Đúng, rồi sao?"
Tru Tiên Đồ nhếch mép: "Ngươi muốn mật báo cứ mật báo, muốn giết ta cứ giết, muốn giết hắn cũng được nốt. Dù sao mạng của ta và hắn kết nối với nhau, hắn chết ta cũng chết".
"Ngươi ... "
Lời nói của Tru Tiên Đồ làm ông lão ngỡ ngàng quá đỗi.
"Thôi, bỏ đi. Ngươi đi đi!"
Một lát sau, ông lão phất tay cam chịu: "Không tranh cãi với ngươi nữa, làm gì thì làm, ta chỉ mong lần sau đừng tới quấy rầy ta nữa".
"Ngươi tưởng ta thích tới đây quấy rầy ngươi chắc? Nếu không có bọn kiến hôi ngu ngốc kia thì ... "
Nói đến đây, Tru Tiên Đồ im lặng, không nói nữa.
"Ngươi tin tưởng tiểu tử này nhỉ, ta cũng muốn thấy cậu ta đặc biệt ở chỗ nào!"
Ông lão mỉm cười chỉ tay, một luồng sáng màu xanh lục bay vào người Mục
Vỹ.
"Làm cái gì vậy?"
Tru Tiên Đồ trào phúng: "Muốn khống chế ta thì nói thẳng luôn cho rồi, gì mà giả tạo thế?"
"Không nhất thiết phải giải thích cho ngươi hiểu. Lần này ta chỉ muốn gặp ngươi với tư cách là bạn, ngươi không muốn thì thôi vậy!"
Dứt câu, ông lão vung tay. Biển lửa rực cháy, làn sóng nóng bức trỗi dậy, bóng dáng Tru Tiên Đồ biến mất, Mục Vỹ cũng không còn ở đây nữa.
Dù có nghe được cuộc đối thoại, hắn cũng không hiểu họ đang nói về cái gì.
Nhưng lúc này hắn cũng đâu tỉnh để suy nghĩ chuyện đó.
"Ngài ngủ lâu quá nên hồ đồ rồi, Hoang Điện đây mà Vỹ tiên sinh!", Hoang Thanh cười nói: "Núi Đại Hoang sụp đổ, ta tưởng ngài gặp phải nguy hiểm gì nên phái binh sĩ đi tìm ngài".
"Hả?"
Mục Vỹ xoa đầu, vẫn chưa hết mơ hồ.
Rõ ràng hắn bị ngất xỉu ở vực sâu trong lòng đất mà, sao lại ở đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]