Tiếp đó, Mục Vỹ chỉ thấy từng cảnh tượng của ngày xưa như hiện về trước mắt.
"A ... "
Hắn giơ tay lên cào tóc, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, nước mắt màu máu khiến Mục Vỹ bắt đầu run rẩy.
Niềm vui khi phát hiện ra đàn Cự Xỉ Huyết Ngư giờ đã chuyển thành nỗi đau xé tâm gan
Sự thay đổi bất ngờ này khiến hắn như muốn phát điên.
Nhất thời, Mục Vỹ quỳ xuống đất, sau đó cúi thấp đầu nhìn bóng hình ở phía trước, hắn im lặng không nói gì, đôi mắt thì như đã nhuốm màu máu.
Cùng lúc đó, có một người đang bay lượn trên đỉnh một quần thể núi cao ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Quần thể núi cao ngất, chân nguyên của đất trời dường như đều tập trung hết ở đây.
Núi Huyền Không!
Đây là nơi mạnh mẽ và bí ẩn nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Một nơi mà mỗi một võ giả bước ra đều gây chấn động tiểu thế giới Tam Thiên.
Thánh địa mà Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn đều không dám bén bảng.
"Hử? Cảm nhận được khí tức của Huyết Kiêu u? Hắn đã chết cả nghìn năm rồi, không ngờ cuối cùng cũng tìm thấy xác!"
Người đó cử động ngón tay, đôi mắt mở to, đôi mắt ấy như nhìn xuyên thấy hư không, đến tận vị trí hiện giờ của Mục Vỹ.
Vù ...
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở cung điện màu máu mà Mục Vỹ đang ở.
Người đó mặc áo bào đen, toàn thân có khí thế uy nghiêm, cứ thế bất thình lình xuất hiện bên cạnh hắn.
"Hử? Con người đê hèn bé nhỏ mà cũng vào được đây u?'
Hư ảnh đó nhìn Mục Vỹ rồi ngạc nhiên nói: "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở mộ phần của Huyết Kiêu?”
"Câu này ta nên hỏi mới phải!"
Mục Vỹ nhìn người đó rồi đáp.
"Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?", Mục Vỹ đứng dậy, nhìn bóng người đó rồi quát.
“Thứ tép riu như ngươi cũng đòi chất vấn ta ư?", bóng đen đó hừ lạnh một tiếng, sau đó Mục Vỹ phụt một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi chân kiên cường đã chống đỡ lấy cơ thể hắn.
"Ban nãy, ta thấy ngươi đang quỳ một cách thích thú mà, sao giờ không quỳ nữa? Quỳ tiếp đi!"
Bóng đen đó nhìn Mục Vỹ, bàn tay hư ảo đập về phía hắn.
“Cực Vũ Thắng, ngươi mà động vào huynh ấy, ta sẽ cho ngươi mất đường về luôn đấy!"
Song, khi bàn tay ấy sắp đánh trúng vào ngực của Mục Vỹ thì chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một linh hồn chợt bay từ trong cơ thể của Huyết Kiêu đang ngồi ngay ngắn lên cao, hoá thành một bóng người, bay lơ lửng phía trên thi thể, sau đó tuỳ ý vận dụng sức mạnh tung một chưởng ra.
“Huyết Kiêu ... ”
"Tiểu đệ!"
Nhìn thấy ảo ảnh đó, Mục Vỹ lập tức ngây ra.
"Vỹca!"
Huyết Kiêu nhìn Mục Vỹ rồi mỉm cười nói: "Đệ giải quyết tên phiền phức này đã rồi nói chuyện với huynh sau!"
Nghe Huyết Kiêu nói vậy, Mục Vỹ run lên.
Vỹ ca!
Cách gọi mới quen thuộc làm sao, chẳng khác gì với hàng vạn năm trước cả. Nhưng rõ ràng Mục Vỹ đã biến thành một người hoàn toàn khác, tại sao Huyết Kiêu vẫn nhận ra hắn?
"Cực Vũ Thắng, núi Huyền Không bây giờ là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên các người, không ai dám bén bảng, nhưng chưa tới lượt ngươi đến mộ phần của Huyết Tôn ta để làm càn đâu".
"Biết ngay ngươi vẫn giữ lại một tàn hồn mà, vẫn muốn sống hả?", Cực Vũ Thắng nhìn Huyết Kiêu rồi lạnh giọng hỏi.
"Sống? Ha ha ... "
Huyết Kiêu cười tự giễu rồi nói: "Sống mà ngươi nói thì ta không làm được nữa rồi, nhưng vị này thì ngươi không thể động vào được đâu".
Tàn ảnh của Huyết Kiêu tung ngay một chưởng ra, ngay sau đó ảo ảnh của Cực Vũ Thắng đã kêu lên một tiếng rồi nổ tung.
Cùng lúc đó, bóng người mặc áo đen tái mặt, loạng choạng ở cách đó rất xa trên núi Huyền Không.
“Huyết Kiêu, ngươi không sống được đâu, nhưng người thanh niên đó là ai, hình như trông hơi quen ... ", Cực Vũ Thắng khẽ nhíu mày, tự lẩm bẩm.
Lúc này, Mục Vỹ đang nhìn hư ảnh ở phía trước rồi cười khổ một tiếng.
“Ca, đừng tỏ thái độ như thế khi nhìn thấy đệ chứ? Huynh trông hai dòng lệ máu của huynh kìa, có khiếp người không cơ chứ!", Huyết Kiêu nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.
"Tiểu tử này, nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Mục Vỹ lau nước mắt rồi nói: "Là người của núi Huyền Không làm à? Người đó tên là Cực Vũ Thắng đúng không? Ta nhớ rồi!”
"Ca, đừng làm chuyện ngu ngốc!"
“Ta có cách, nhất định sẽ có cách. Ta có Tru Tiên Đồ, nó thần thông quảng đại, kiểu gì cũng làm được. Ngày xưa, ta không chết thì đệ cũng không được chết!"
Mục Vỹ điên cuồng nói: "Tru Tiên Đồ, nói mau, ngươi có cách đúng không? Năm đó, ta đã chết rồi, chính ngươi đã cứu ta, là ngươi đã hồi sinh ta".
“Chuyện kỳ tích gì cũng có thể xảy ra trên đời, Tru Tiên Đồ, nói cho ta biết, ngươi có cách hay không?"
Nhưng sau khi Mục Vỹ nói dứt câu, Tru Tiền Đồ lại truyền đạt ý bó tay ở trong đầu với hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]