🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên trên dòng sông máu đỏ dài bất tận, có một chiếc cầu gỗ trôi nổi bấp bênh ở phía trên.

Cách mọi người khoảng một dặm, các điểm đen đang lao đao tiến bước trên cây cầu gỗ.

Những điểm đen này chính là Vũ tiên tử và Huyết Vương đang dẫn đầu hàng nghìn quan của Tu Tien Cac va Luc Anh Huyết Điện.

Các võ giả cảnh giới Niết Bàn không bay, mà men theo cây cầu gỗ, nối đuôi nhau đi về phía trước.

"Sao họ lại không bay qua nhỉ?", Vương Chí Kiệt bực bội nói: "Dù dòng sông máu có sóng lớn, nhưng đau thanh van đe với vo gia cảnh giới Niết Bàn đâu?"

Mục Vỹ tiến lên trước, đứng cạnh dòng sông rồi giơ tay ra.

Ngay sau đó, cánh tay hắn chợt rũ xuống, toàn thân cũng suýt nữa loạng choạng rồi ngã nhào xuống dòng sông máu.

"Áp lực ở phía trên dòng sông máu này mạnh hơn áp lực mà chúng ta đang phải chịu gấp nhiều lần!", Mục Vỹ nói.

Mục Vỹ đi tới cạnh dòng sông rồi tiến thêm một bước, trọng lực lập tức biến mất.

Bao sao!

“Trên cây cầu gỗ này không có sức ép mạnh, còn phía ngoài cây cầu thì ngược lại!"

Nói một cách chính xác thì có lẽ áp lực này xuất phát từ phía dưới, lực hút ở dưới sông. Không biết đây là dòng sông kỳ quái gì mà lại có áp lực lớn đến thế, thậm chí còn lớn hơn sức hút của trái đất gấp nhiều lần.

Nếu Vạn Quy lão nhân ở đây, chắc ông ta sẽ giải thích cho mọi người nghe.

Dẫu sao thì ông ta cũng có nghiên cứu về huyết mạch những hàng nghìn năm, vì thế đến Mục Vỹ cũng thấy mình thua kém ông ta ở lĩnh vực này.

“Chúng ta cũng đi theo thôi, không thể để hai tên vô liêm sỉ này chạy thoát được".

Nói rồi, Mục Vỹ đi trước dẫn đường.

Không biết phía trước còn nguy hiểm gì nữa đây.

Khi đi trên đường, Mục Vỹ có thể cảm nhận rõ vì lực hút ở dưới sông nên hai bên đường có tiếng gió thổi thét gào khiến người ta inh tai nhức óc.

“Đi thôi!"

Nhóm Vương Chí Kiệt đi theo.

"Bọn họ đi theo rồi!"

Lúc này, khi thấy Vương Chí Kiệt cùng người mặc áo bào đen đó đi theo, Huyết Vương đã biến sắc mặt.

"Ngươi sợ gì chứ?"

Vũ tiên tử nói: "Một mình Vương Chí Kiệt mà cũng đòi làm đối thủ của chúng ta ư? Nhưng tên mặc áo bào đen kia ở đâu ra vậy?"

“Thôi, kệ đi!"

Vũ tiên tử giơ tay lên rồi cười nói: "Muốn đi theo à? Mơ đi!"

Bụp bụp ...

Có tiếng nứt vang lên, Vũ tiên tử đập tay xuống, một loạt âm thanh vang dội, các tấm gỗ ở phía sau bọn họ đã vỡ tan.

Một đoạn cầu dài cả trăm mét đã bị Vũ tiên tử đập vỡ.

“Cô .. "

“Sức ép dưới dòng sông này vô cùng khủng khiếp, dù chỉ cách có một trăm mét thì họ cũng không thể bay qua đâu, ta không thể để họ đuổi theo được".

Vũ tiên tử cười nói: "Còn lối ra thì một nơi thế này sao chỉ có một lối ra vào được!"

Dứt lời, Vũ tiên tử và mọi người nhìn nhóm Vương Chí Kiệt đang chạy nhanh

tới.

Lúc này, Vương Chí Kiệt đã dẫn mọi người đi tới chỗ bị vỡ đó, thấy cầu bị hụt mất một đoạn thì tức giận quát: "Vũ tiên tử, hai người đúng là cái loại chó má! Các ngươi làm thế này không sợ cắt mất đường lui của mình à?"

"Chậc! Thôi, lo mà tìm cách qua được bên này đi!"

Huyết Vương nhìn Vương Chí Kiệt rồi cười lớn nói, sau đó vẫy tay tiếp tục cất bước.

“Chết tiệt!"

“Người đừng lo!"

Mục Vỹ nói khẽ: "Phía trước không an toàn đâu!"

"Sao cơ?"

Nghe thấy thế, Vương Chí Kiệt nhìn lên phía trước thì thấy có các thi thể đang trôi nổi trên sông, sau đó không ngừng bị ăn mòn, thậm chí đến xương cốt, y phục và linh khí cũng bị mòn theo.

"Ha ha, Vũ tiên tử, đừng hối hận về hành động của mình nhé!"

Vương Chí Kiệt cười xấu xa nói.

Phụt ...

Song, Vương Chí Kiệt vừa nói dứt câu, đã có các tiếng động vang lên liên tiếp, nhiều người thi nhau ngã xuống nước ở phía bên kia cây cầu.

Các con dị thú màu đỏ máu với hình thù kỳ quái trông khá giống loài cá, nhưng dài cả trăm mét và to hơn gấp nhiều lần, hàm răng sắc nhọn của nó kêu ken két khiến ai cũng sợ đến phát run.

Có tiếng cắn xé vang lên, bầy quái ngư ấy đã bay lên cao rồi ngoạm hết võ giả của Lục Ảnh Huyết Điện và Tụ Tiên Các.

Nhiều người chạy quay lại rồi nhảy sang phía bên kia cây cầu, nhưng cách này đã khiến võ giả cảnh giới Niết Bàn của Vũ tiên tử vơi đi một nửa.

“Ta biết ngay mà! Tốt lắm, thì ra đệ ở đây. Mười nghìn năm trôi qua, ta đang thắc mắc lão quỷ Vạn Vô Sinh còn sống thì đệ đã đi đâu, ra là ở đây!"

Mục Vỹ lẩm bẩm một mình rồi tiến lên một bước, đứng ở mép cây cầu.

"Mục Vỹ!"

"Nhạc phụ, không sao đâu ạ! Con xuống xem dưới lòng sông thế nào, người cứ chờ ở đây, tuyệt đối đừng tự ý làm gì!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.