Sau khi đi vào núi, Mục Vỹ chợt cảm thấy có một luồng uy lực ập tới, ngay sau đó các khí tức mênh mang vô tận đã bổ nhào đến.
Mục Vỹ không chút do dự vận chuyển chân nguyên vây quanh cơ thể, nhưng những hoang khí bạt ngàn ấy vẫn chậm rãi xuyên qua chân nguyên bảo vệ cơ thể hắn như những mui kim, sau đo cuộn trào trong cơ thể hắn.
Có tiếng vù vù vang lên quanh người Mục Vỹ, khả năng tàn phá của những hoang khí ấy mạnh hơn dự liệu của Mục Vỹ.
"Để ta xem rốt cuộc ngươi lợi hại đến mức nào!"
Mục Vỹ trầm giọng nói, ấn ký trên mặt dần hoa thành các ma khí, xuất hiện trước người han.
Những ma khí ấy bao phủ cơ thể Mục Vỹ, các hoang khí vốn đang chui vào người hắn đã dần bị đẩy ra ngoài sau khi ma khí và chân nguyên hợp nhất.
“Không ngờ ngươi lại giúp ta vào lúc mấu chốt nhất!"
Mục Vỹ cất bước trong màn ma khí cuồn cuộn, sau đó tiến sâu vào trong.
Lúc này, hai cha con Hoang Trác Thiên và Hoang Thanh đang đứng ở bên ngoài núi Đại Hoang.
"Hoang chủ, quốc sư đi vào trong đó liệu có gặp nguy hiểm không ạ?", Hoang Thanh có vẻ lo lắng, hắn ta cứ ngỡ hoang chủ đến đây thì có thể ngăn cản Vỹ tiên sinh, nào ngờ lại không được.
"Con nói thử xem?"
Hoang chủ hờ hững nói: "Năm xưa, ta mắc bệnh kín cũng là bởi nhiễm từ nơi này, thì sao có thể không nguy hiểm được?"
"Nhưng quốc sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3734190/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.