"Vẫn cứ không tiêu diệt được ma khí trong người!"
Trong đình viện, Mục Vỹ đứng dậy, ủ rũ thở dài.
Suốt một năm rưỡi vừa qua, không lúc nào hắn không nghĩ cách loại bỏ ma khí do ma đế Tra Khắc để lại trong cơ thể mình nhưng hoàn toàn không tìm ra giải pháp, Tru Tiên Đồ cũng không có phản ứng gì về chuyện này.
"Có khi phải dùng cách đó thật rồi!"
Mục Vỹ ngao ngán lắm rồi.
"Vỹ tiên sinh!"
Thấy Mục Vỹ ra ngoài, Hoang Thanh nhanh nhẹn kính cẩn nói: "Không biết Vỹ tiên sinh chuẩn bị đi đâu?"
"Vùng đất hoang ở núi Đại Hoang!"
Mục Vỹ mỉm cười gật đầu.
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, dẫn đường cho ta đi!", hắn bật cười.
"Không phải, không phải!", Hoang Thanh ngạc nhiên đáp: "Vỹ tiên sinh, người ta thường nói núi Đại Hoang là thánh địa của Đông Hoang bọn ta, nhưng có một điều ngươi chưa biết là trong núi cực kỳ nguy hiểm đấy!"
"Nguy hiểm lắm sao?"
"Chứ gì nữa!"
Hoang Thanh vội vàng khuyên nhủ: "Thứ nhất, núi Đại Hoang được bao phủ bởi hoang khí quanh năm, võ giả bình thường không thể hấp thụ hoang khí, nếu hấp thụ sẽ giống như hoang chủ vậy".
'Thảo nào ... "
"Thứ hai, ngài tài giỏi như thế mà hoang chủ vẫn không thể phục hồi triệt để, chỉ có thể nhờ cậy vào đan dược của ngài để kéo dài mạng sống, như thế đủ để hiểu mối nguy cơ tiềm tàng trong nui Đại Hoang lớn thế nào rồi!"
Thấy Hoang Thanh tỏ ra sợ hãi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3734189/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.