🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bốn khu vực lớn bao quanh Trung Châu là Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man và Bắc Địch, những nơi này hình thành thế lực theo vùng đất.

Nghe nói, cả bốn đại lục lớn đều có những võ giả mạnh mẽ.

Bây giờ đang có nhiều người đi ra từ một cung điện nguy nga, tráng lệ nằm ở đại lục Đông Hoang.

Những người này đều mặc y phục lộng lẫy, dù cách ăn vận không giống Trung Châu cho lắm, nhưng cũng không quá khác biệt.

“Lão thất, lão thất, sao đi nhanh thế!"

Một thanh niên mặc áo da và đội mũ bước nhanh đuổi theo một người thanh niên trông gầy yếu ở phía trước.

"Lục ca!"

Thấy người thanh niên đội mũ đó, cậu thanh niên được gọi là lão thất dừng bước, chắp tay.

"Lão thất này, ta đã bảo với đệ rồi, hoang chủ bảo đệ đi thu phục bộ tộc Thiết Man, nếu cần thiết thì cứ giết, sao đệ cứ tranh cai với hoang chủ làm gì?"

“Đê ... "

Nghe thấy vậy, lão thất đó hé miệng, nhưng không nói được câu nào.

"Dẫu sao thì hoang chủ cũng là phụ thân của chúng ta, người đã thống nhất Đông Hoang thì sao có ai dám cãi lời?"

“Lục ca, đệ đã thắng rồi mà, tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận bọn họ? Lẽ nào chúng ta phải giết hết những kẻ tạo phản để biến nơi này thành tuyệt địa sao?"

"Hoang Thanh, chú ý lời ăn tiếng nói!"

Nghe thấy vậy, người thanh niên đội mũ trách mắng.

"Lục ca, đệ ... "

“Thôi, đệ cứ về đi đã!", Hoang Kỳ Ngọc xua tay nói: "Ta biết đệ có bản tính lương thiện, nhưng tiếc rằng đây là tính cách mà hoang chủ ghét nhất, vì đó là biểu hiện của sự yếu đuối, đệ có hiểu không?"

“Đệ hiểu!"

Hoang Thanh chắp tay rồi quay người rời đi.

Nhìn Hoang Thanh rời đi, Hoang Kỳ Ngọc nhếch mép, cười lạnh nói: "Lão thất à lão thất, dù một năm nay đệ đã tiến bộ rất nhanh, nhưng đệ sẽ không thể đoán được ý của hoang chủ đâu!"

Đông Hoang là một vùng đất rộng lớn không thua gì Trung Châu.

Không có thế lực lớn nào ở đây cả, mà chỉ có hoang chủ thống lĩnh Đông Hoang.

Bên dưới hoang chủ là các hoang tử - con trai của ông ta, trong đó Hoang Thanh là một hoàng tử không có gì đặc biệt, nhưng một năm trước bỗng dưng hắn ta lại thể hiện tài năng vượt trội, điều này khiến những người huynh đệ khác của hắn ta phải cảnh giác.

Hoang Kỳ Ngọc cười lạnh nhìn bóng lưng rời đi của Hoang Thanh.

Nhưng gã không hề nhìn thấy sau khi Hoang Thanh quay đi, vẻ rầu rĩ và thật thà trên gương mặt hắn ta đã biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.

"Hoang tử đại nhân đã về ạ?"

Hoang Thanh xoay người xuống ngựa trước một phủ đệ hào nhoáng, sau đó mỉm cười nói: "Tử Mộc tiên sinh đâu?"

“Vỹ tiên sinh ở sân sau, hoang tử đại nhân có cần tiểu nhân đi thông báo không ạ?"

"Khỏi, ta sẽ đến chào tiên sinh luôn!"

Hoang Thanh mỉm cười, gương mặt đã trở nên thư thái.

"Vỹ tiên sinh!"

Hoang Thanh đi tới sân sau của phủ đệ rồi cười nói: "Vỹ tiên sinh, ta đã áp chế bộ tộc Thiết Man, hơn nữa không hề tàn sát toàn tộc và còn tranh cãi nảy lửa với hoang chủ trên đại điện như lời ngài dặn rồi".

“Ùʹm!"

"Vỹ tiên sinh, tại sao phải làm như vậy?", Hoang Thanh không hiểu hỏi: "Bây giờ, hoang chủ đang rất coi trọng ta, những người có thể uy hiếp ta hiện giờ là đại ca, lão tứ và thập nhất, chẳng phải ta nên nghe lời hoang chủ sao?"

"Hoang Thanh, ta đã đến Đông Hoang bao lâu rồi?"

"Một năm!", Hoang Thanh gãi đầu, nhìn người đàn ông mặc áo bào đen và đội mũ cùng màu ở phía trước rồi nghi hoặc đáp.

“Đã một năm rồi ... "

Vỹ tiên sinh thở dài một hơi rồi nói: "Một năm qua, từ một hoang tử luôn bị ghẻ lạnh, ngươi đã trở thành một Hoang Thanh nổi tiếng khắp Đông Hoang. Nếu ta là kẻ địch của ngươi và biết mình không thể địch lại ngươi được thì ta sẽ bắt tay với những người khác để tiêu diệt kẻ địch mạnh nhất, như vậy thì mới yên tâm được!"

“Ý của Vỹ tiên sinh là ... lão tứ và lão lục đang liên kết lại để đối phó ta?"

"Chắc vậy!"

Vỹ tiên sinh lại tho dai rồi noi: "Một nam trước, vì bị như thế nên ta mới lưu lạc tới Đông Hoang".


Mục Vỹ tháo chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ ra gương mặt tuấn tú, nhưng từ cổ đến một bên má trên gương mặt điển trai ấy đã có một trảo ấn đầu lâu, nó như một cái bớt khiến gương mặt rõ đẹp trai của hắn trở nên dữ tợn.

“Không biết bọn họ thế nào rồi ... "

Mục Vỹ lẩm bẩm rồi kéo một lọn tóc xuống, che trảo ấn màu đen đó đi.

Một năm trước, hắn cứ ngỡ mình đã chết bởi ma trảo ấy, nhưng không ngờ vào lúc mấu chốt, không gian xung quanh lại đưa hắn đi, sau đó hắn đã xuất hiện ở trong phủ đệ của Hoang Thanh tại Đông Hoang.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.