“Ha ha, cha già à, con vô tình khiến cha đắc tội với nhiều cao thủ lợi hại như vậy. Có vẻ con cũng xứng làm con trai cha lắm nhỉ!"
"Liên quan gì đến con chứ!"
Mục Thanh Vũ quát lớn: "Neu năm xua ta không đắc toi với ông ngoại của con thì hôm nay đâu xảy ra nhiều chuyen thế này".
Ông ngoại?
Ha ha!
"Đúng rồi, cha không nói làm con cũng quên mất luôn. Đây là ông ngoại muốn hy sinh vì nghĩa lớn mà giết cha với con!", Mục Vỹ châm chọc nói: "Chỉ là không biết liệu hôm nay hai ta có phải bỏ mạng ở đây hay không".
“Yên tâm đi. Con sợ chết như thế, sao cha có thể để con chết được?"
Cha con hai người họ người đứng trong trận người đứng ngoài trận, nói cười vui vẻ như thể đang ở nơi không người.
“Mục Vỹ, vốn Tụ Tiên Các bọn ta không có ý định trở thành kẻ địch với ngươi. Thế nhưng ngươi không nên cứu Cam Kinh Vũ".
Vũ tiên tử nổi giận nói, giọng nói vẫn thánh thót êm tai.
“Không nên cứu hả?"
Mục Vỹ cười phá lên: "Nói như vậy, năm xưa một mình Cam lão xây dựng nên Tụ Tiên Các, ả phụ nữ đê tiện cô phản bội người sư tôn hết lòng che chở dạy dỗ mình, trò đòi giết thầy thì có lý lắm sao?"
"Tre già măng mọc. Cam Kinh Vũ quá cổ hủ, không dạy được cái gì cho ta. Ta không giết lão đã là nhân từ lắm rồi".
"Ta mắng cô đê tiện cô còn dám được nước lấn tới hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3732477/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.