Tiểu Hắc rất vui vì được gặp Mục Vỹ, nó cũng ngạc nhiên và tò mò mò vì sao hắn đổi một thân xác khác nên cứ nghịch hắn dưới móng vuốt của mình.
"Đủ rồi đấy!"
Ngẩng đầu nhìn con chó to lớn, Mục Vỹ đưa tay đỡ trán, ngao ngán nói: "Muốn nói gì thì lấy móng vuốt của ngươi ra khỏi người ta rồi nhảy lên tay ta đi đã, thế cho dễ".
"Gâu gâu ... "
Con chó sủa dữ dội mấy tiếng mới chịu thu nhỏ người lại, sau đó nhảy cái phóc lên bàn tay của Mục Vỹ.
Tiểu Hắc thu nhỏ còn khoảng một nắm tay trông cực kỳ đáng yêu, bộ lông đen tuyền sờ rất êm, đôi mắt lóng lánh đen như mực chuyển động một cách lanh lợi, nó nhìn Mục Vỹ với ánh mắt tràn đầy mừng rỡ và tự hào.
"Gâu gâu ... "
Tiếng kêu lanh lảnh của Tiểu Hắc vang vọng trong đại điện, nó có vẻ hứng khởi lắm.
Bốp bốp!
Mục Vỹ đánh hai phát lên mông Tiểu Hắc rồi mắng: "Này thì liếm ông, bao nhiêu năm không tắm rồi còn dám liếm ta!"
"Ảng ẳng ... "
Tiểu Hắc bị đánh lại kêu gào ầm ĩ, cực kỳ bi đát.
"Thôi thôi, ta không đánh ngươi nữa là được chứ gì!"
Mục Vỹ hết cách rồi.
Năm ấy, trước khi rời khỏi Trung Châu Đại Lục sau khi xây dựng điện Khiếu Nguyệt hoàn tất, hắn đã thả Tiểu Hắc đi, cho nó được tự do trong thế giới này.
Nhưng có vẻ tên này chẳng nghe lời hắn nói.
Chờ ở đây suốt mười nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3728308/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.