Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó tại thánh địa Trì Dao.

Một bóng người già nua băng qua các dãy núi trùng điệp, sau đó tiến vào trong một hang động vắng vẻ của thánh địa Trì Dao.

"Ha ha ... Trì Dao thánh nữ, bên ngoài đang đại loạn mà chỗ này của bà vẫn yên tĩnh thế này, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh, đây quả nhiên là nơi thích hợp nhất để tu luyện!"

"Lôi lão quái, ông không yên ổn ở trong Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì đi mà tới đây tìm ta làm gì?"

Một bóng người chợt đi ra khỏi một biệt viện nhỏ trong hang động.

Người này mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài như thác buông xoã phía sau, đôi mắt to tròn sáng ngời lấp lánh, trông rất mê người.

Bên dưới chiếc váy dài là đôi chân thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện, bầu ngực cao ngất khiến người ta phải tưởng tượng xa vời.

Nhưng người này lại đeo khăn che mặt màu trắng, để che dung nhan.

“Thánh nữ, bà không ra ngoài cả trăm năm rồi, rốt cuộc bà làm gì trong suốt ngần ấy thời gian hả?", Lôi Chấn Tử nhìn thánh nữ ở phía trước rồi không nhịn được nói: "Phong ấn ở Lôi Thần Cốc hỏng rồi, thế nên ta mới tới để gặp người bạn cũ"

"Phong ấn bị hỏng rồi ư?"

Nghe thấy vậy, thánh nữ biến sắc mặt.

"Đúng! Xem ra hắn nói không sai, tất cả đều là ý trời. Ta cứ tưởng có thế giết chết Mục Vỹ trong Lôi Thần Cốc, ai dè cơ duyên thế nào, hắn lại đúc thành công hồn đan tang ba. Khong co Cuu Thien Chan Loi thì phong an đo không cầm cự được lâu nữa đâu", Lôi Chấn Tử thở dài nói.

"Ông cứ yên tâm!"

Thánh nữ nói: "Phong ấn ở chỗ ta vẫn bình thường, đại quân của Ma tộc ở bên ngoài không thể tấn công vào đây được đâu".

“Thế thì tốt, tốt rồi!"

Lôi Chấn Tử cười lớn nói: "Thánh nữ, có điều này lao phu không biết có nên nói ra hay không!"

“Nếu ông đã hỏi vậy thì đừng nói nữa”.

"Chậc, thánh nữ vẫn lạnh lùng xa cách giống hệt như hai mươi năm về trước. Nếu thánh nữ có thể chủ động hơn một chút lúc đi vào Ma Uyên thì bây giờ đâu phải canh giữ ở đây một mình thế này!"

"Lôi Chấn Tử!"

Nghe thấy vậy, thánh nữ che mặt không nhịn được quát.

“Thôi, ta không nói nữa".

Lôi Chấn Tử cười lớn rồi nói: "Lần này ta đến chỉ muốn gặp cố nhân thôi, bà cũng biết ông ấy không phải kẻ vô dụng mà. Ngược lại trong hoạ còn gặp phúc, sau khi hình thành lại cơ thể và có được cờ Ma Thiên của Ma tộc, cả bà và ta đều biết thể chất của ông ấy đã thuần dương như thân thể của võ thần!"

“Với tiềm năng này, sớm muộn gì Trung Châu Đại Lục cũng đổi màu vì ông ấy, mà ông ấy muốn làm gì thì bà biết rồi đúng không!”

“Đủ rồi!"

"Được, ta đến chuyến này không phải định nói với bà những chuyện ấy".

Lôi Chấn Tử nghiêm tuc noi: "Dại nạn sắp ap tới, Loi Thần Coc chuẩn bị chuyển tới Thông Thiên Phong. Thánh địa Trì Dao của bà bảo vệ nơi này đã lâu rồi nên ... chuẩn bị dần đi là vừa!”

“Hơn nữa, lần này ta mong bà sẽ không giống như hai mươi năm trước nữa. Mục Vỹ là một biến số lớn, giữ lại hay giết chết thì bà cứ nghĩ đi rồi quyết!”

Dứt lời, Lôi Chấn Tử đã biến mất.

“Phù ... "

Thấy Lôi Chấn Tử đã biến mất, bóng người đứng trước cửa căn phòng nhỏ chợt thở dài một hơi rồi mới dần thả lỏng cơ thể.

“Khụ khụ ... "

Lúc này, có tiếng ho khan vang lên trong phòng.

"Sư phụ!"

Nghe thấy tiếng ho, bóng dáng xinh đẹp đó vội vã đẩy cửa đi vào trong.

“Sư phụ, người không sao chứ ạ?"

Người phụ nữ che mặt nhìn người đang ngồi xếp bằng trên giường rồi sốt sắng hỏi.

"Áp chế phong ấn cả trăm năm nên giờ ta đã sức cùng lực kiệt, nhưng phong ấn này sẽ không thể bị phá vỡ đâu!”

Người phụ nữ ngồi trên giường có dung nhan xinh đẹp, tuổi tác tầm trung niên, nhưng gương mặt tái nhợt đó đã khiến dung nhan mỹ miều trở nên rầu rĩ.

"Sư phụ, không thể thế được! Người lợi hại thế này, sao có thể ạ!"

"Doãn Nhi!"

Người phụ nữ bị bệnh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt rồi cười khổ nói: "Doãn Nhi, con có biết vì sao ta đưa con đến đây này không?"

“Đồ nhi không biết ạ!"

Cô gái tháo khăn che mặt xuống, một gương mặt đẹp đẽ cuối cùng đã lộ diện.

Đó lại là Tiêu Doan Nhi đã rời khỏi nhà họ Tiêu.

"Vì chỉ có con là người phù hợp nhất để thay thế vị trí thánh nữ của ta, số menh đã định san là con rồi nen ta mới chọn con".

Tiêu Doãn Nhi vội nói: "Sư phụ, nhưng con tài hèn học ít, tu vi cũng rất thấp, thật sự khó có thể đảm đương được trách nhiệm ạ!"

"Thực lực không phải là vấn đề, quan trọng là con có thể chịu đựng được khi phải sống cô đơn cả đời hay không?", thánh nữ đó nhìn Tiêu Doan Nhi với vẻ trông mong rồi hỏi.

Nghe thấy thế, Tiêu Doan Nhi run lên, nước mắt trực trào.

"Ta hiểu, ta hiểu rồi!"

"Được, con làm được ạ!", Tiêu Doãn Nhi kiên quyết nói.

“Thế thì tốt, việc mà thánh nữ Trì Dao phải gánh vác là vinh quang của cả thánh địa. Ban nãy, khi Lôi Chấn Tử nhắc đến Mục Vỹ, ta thấy vẻ mặt con hơi căng thẳng, con và hắn đều có xuất thân từ đế quốc Nam Vân, có phải con thích hắn không?"

"Chỉ là cảm nắng thôi ạ!"

Tiêu Doãn Nhi bình tĩnh nói: "Bên cạnh huynh ấy không còn chỗ cho con nữa

rôi”

"Haizz ... "

Nhưng dù không đồng ý thì cô ấy và Mục Vỹ còn có thể bên nhau nữa không?

Song bây giờ, tất cả đều không quan trọng nữa.

“Tốt!"

Nghe thấy vậy, Trì Dao thánh nữ khẽ nói: "Hôm nay, ta sẽ truyền cho con tâm kinh và công pháp mà thánh nữ của Trì Dao cần tu luyện. Sau này con nhớ phải chăm chỉ tu luyện, còn cảnh giới thì ... "

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.