Chương trước
Chương sau
"Lão tổ tông, có chuyện gì vậy ạ?"

Lôi Vân Tử rất đỗi ngạc nhiên, tuy từ vài năm trước lão tổ tông đã ra lệnh xây dựng cung điện tại Thông Thiên Phong, trông có vẻ là muốn chuyển về nơi đó, nhưng bao năm qua lão tổ tông chưa cho dời Lôi Thần Cốc lần nào, giờ đột nhiên ra chỉ thị như vậy.

"Ta đã nói do kiếp nạn sắp giáng xuống rồi mà, ngươi nghe chưa rõ à?"

Lôi Chấn Tử quát: "Phong ấn đã bị phá giải, chắc chưa được nửa năm là phá vỡ hoàn toàn, lúc đó không chỉ mình Ma tộc xuất hiện trên Trung Châu Đại Lục thôi đâu".

"Sao cơ!"

Câu này làm cho Lôi Vân Tử điếng người.

"Ý trời, là ý trời cả, không thể làm trái được. Y nói đúng lắm!"

Loi Chan Tử tho dai thườn thượt: "Nửa nam sau, toan bộ Loi Thần Cốc phải dời đến Thông Thiên Phong. Nơi đó nằm kề Tây Mạc, hơn nữa, mỗi ngọn núi ở Thông Thiên Phong đều ẩn chứa sức mạnh sấm sét thông thiên, phù hợp cho Lôi Thần Cốc ta phát triển".

"Dù phong ấn được giải trừ thì cũng đỡ cho lão phu".

Lão ta tự nhủ: "Ta bị phong ấn trói buộc nên phải chôn chân trong Lôi Thần Cốc suốt bao nhiêu năm qua, giờ phải đi gặp mấy ông bạn cũ thôi".

Lôi Chấn Tử lớn tiếng nói với Lôi Vân Tử: "Quân Ma tộc đã bị đánh lùi, chưa quay lại được ngay đâu. Ta giao mọi công việc trong Lôi Thần Cốc cho ngươi quản lý, lão phu phải xử lý vài chuyện đã".

"Rõ!"

Sau khi ra lệnh, ông ta biến mất tăm.

"Thưa cốc chủ, xảy ra chuyện gì rồi sao ạ?"

Lôi Kiệt chạy tới, thảng thốt hỏi.

"Dời cốc!"

"Dời cốc ạ?"

Lôi Kiệt ngơ ngac nhìn Lôi Vân Tử.

"Đại kiếp sắp giáng xuống, Lôi Thần Cốc chúng ta cũng nên tìm cách sống sót khỏi đại nạn này. Lôi Kiệt, truyền lệnh ta, Lôi Thần Cốc sẽ bế cốc, không tham dự bất kì chuyện gì trong vòng nửa năm tới!"

"Vâng!"

Dù không rõ nguyên do nhưng Lôi Kiệt vẫn hiểu rằng Trung Châu sắp rơi vào loạn lạc rồi!

Giờ phút này, Mục Vỹ - nhân vật chính dẫn đến trận rối loạn tại Lôi Thần Cốc - đang ung dung thong thả trở về Vỹ Minh.

Trước đó, hắn đã nhận được tin đại quân ba trăm nghìn người tấn công Lôi Thần Cốc tan rã cũng như tin tức bốn đại ma vương bỏ mạng.

Khi nhìn thấy Mục Vỹ trở về an toàn, ai nấy đều thở phào.

"Phía Lục Ảnh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao sao rồi?"

"Lục Ảnh Huyết Tông có dấu hiệu không cầm cự nổi, thánh địa Trì Dao thì điềm nhiên như không. Dù gì nền tảng của thánh địa Trì Dao cũng vững chắc hơn Lục Ảnh Huyết Tông rất nhiều".

"Ta biết rồi!"

Mục Vỹ gật đầu đáp: "Sát Minh, một trong ba ma sử của Ma tộc cũng tới Trung Châu luôn rồi. Truyền lệnh ta, mọi hành động tiếp đến đều phải cẩn thận".

"Rõ!"

Sau khi căn dặn một số chuyện, Mục Vỹ xoay người tiến vào phòng luyện khí.

"Sư phụ lại tính làm gì đó?", Mặc Dương đần mặt.

"Tránh ra tránh ra!"

Tề Minh và Cổ Vũ Phàm bên cạnh đẩy bay Mặc Dương, nổi nóng: "Còn hỏi làm gì à? Chắc chắn là làm thứ tuyệt cú mèo rồi, cái thứ chỉ biết múa kiếm như ngươi đâu có hiểu!"

Hai người vừa nói chuyện vừa theo Mục Vỹ đi vào phòng luyện khí.

Hai tên này điên quá, Mặc Dương chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi đi chỗ khác.

Mà đúng là Mục Vỹ muốn phát minh ra một món đồ mới thật.

Bom Hắc Viêm lẫn bom Lôi Viêm đều có tính sát thương cao đối với võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất và tầng thứ hai nhưng lại không thể gây ra vết thương chí mạng cho võ giả tầng ba, tầng bốn.

Vừa rồi hắn đã dung hợp với Cửu Thiên Chân Lôi trong Lôi Thần Cốc để hình thành hồn đàn thứ ba.

Hắn hoàn toàn có thể kết hợp với Cửu Thiên Chân Lôi để tiến hóa bom Lôi Viêm thêm một bước nữa.

Cuộc nghiên cứu này kéo dài tròn nửa tháng.

Một hôm, tiếng cười khặc khặc của Tê Minh và Cổ Vũ Phàm bất chợt vọng ra từ phòng luyện khí.

"Thành công rồi! Thành công rồi!"

Trường bào trắng của Tề Minh đã chuyển sang đen nhẻm từ khi nào, ngay cả tóc cũng xác xơ nhưng cậu ấy vẫn cười trong sung sướng.

"Thành công gì đấy?", Mặc Dương lắc đầu ngao ngán.

Đường đường hai vị đại sư luyện khí mà giờ nhìn chẳng khác gì ăn mày.

"Tịch Diệt Lôi Châu!"

Cổ Vũ Phàm hào hứng nói: "Há há, sư phụ dung hợp Cửu Thiên Chân Lôi với thiên hỏa tạo ra một phương pháp luyện khí mới, Tịch Diệt Lôi Châu!"

"Tịch Diệt Lôi Châu?"

Nghe vậy, Cổ Vũ Phàm và Tề Minh nhìn nhau rồi lại nhìn gã.

"Gì đó?"

"Giờ ngươi là Thông Thần tầng mấy rồi? Bom Hắc Viêm cũng ổn áp lắm, bọn ta tự luyện chế được, hay cho ngươi trải nghiệm thử uy lực của nó nhá!"

Vừa nói xong, hai người rượt Mặc Dương tháo chạy, ba người vui vẻ nô đùa cùng nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.