Chương trước
Chương sau
Xung quanh yên lặng trở lại, Vũ Thanh Mộc đứng dậy, chắp hai tay sau lưng nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh.

"Đợi một thời gian nữa là mọi chuyện đều ổn, tất thảy đều sẽ trọn vẹn, người vẫn chờ ta chứ?"

Vũ Thanh Mộc nhìn trời đem thì thầm.

Lúc quay về, Mục Vỹ công khai vào thành Đông Vân luôn chứ không ẩn thân nữa.

Đã liên minh với Vũ Tiên Môn rồi, Vỹ Minh còn sợ gì mấy thế lực lớn như Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các nữa. Ai dám tới thì chuẩn bị tinh thần chịu thiệt hại sấp mặt đi.

"Minh chủ!"

Bỗng dưng thấy Mục Vỹ đi vào, cả Vỹ Minh ngỡ ngàng đến bật ngửa.

"Vỹ ca!"

"Ừ, không sao rồi. Vỹ Minh sẽ liên minh với Vũ Tiên Môn, giờ thì chúng ta không cần sợ năm thế lực kia nữa rồi. Có điều ma kiếp sắp giáng xuống, phải cho Vỹ Minh chuẩn bị trên mọi mặt trận".

Mục Vỹ chỉ dặn dò đôi câu như vậy với mọi người rồi lủi vào phòng luyện khí, ai cũng chả hiểu mô tê gì.

"Liên minh á?"

Mặc Dương ngơ ngác hỏi: "Sư nương, không phải hai người bảo sư phụ chưa tỉnh lại sao? Sao giờ lại lòi ra liên minh gì rồi!"

"Bọn ta cũng đâu biết huynh ấy đang làm gì!", Tần Mộng Dao nở nụ cười ngán ngẩm: "Đã vậy thì Mặc Dương, con phân phát linh thạch và bảo bối trong kho cho mọi người tăng cường thực lực nhanh nhất có thể đi. Chiến tranh sắp đến, không biết Vỹ Minh ta có vượt qua được không đây".

"Vâng!"

Thấy Mục Vỹ đi vào phòng luyện khí, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã nhìn nhau cười trừ.

"Muội muội, ta thấy gần đây muội hay đọc cuốn sách này, sách gì thế?", Tần Mộng Dao thắc mắc hỏi Vương Tâm Nhã.

"Vạn Huyền Trận Đạo đấy ạ!"

Vương Tâm Nhã cười hí hửng: "Lần trước muội thấy Vỹ ca loay hoay với trận pháp gì, cũng muốn thử bèn hỏi huynh ấy vài điều. Thế là Vỹ ca cho muội bản Vạn Huyền Trận Đạo viết tay của huynh ấy. Mấy trăm nghìn chữ luôn, muội nhìn mà đau mắt, đến nay thì học được một chút da lông rồi".

"Trận pháp sao?"

Tần Mộng Dao khẽ cười: "Cho ta đọc thử với!"

Nhưng đọc được một lúc, cô phải đau khổ hỏi lại: "Tâm Nhi muội muội, muội hiểu được may cai này hả?"

"Hiểu được chút thôi à, Vỹ ca cũng hay giải thích cho muội".

"Giỏi thật!"

Tần Mộng Dao giơ ngón cái khen ngợi: "Ta thì mù tịt luôn".

Lời khen của cô làm Vương Tâm Nhã cười tươi rói.

Cô ta tự thấy mình không có thể chất đặc biệt được như Tần Mộng Dao, chưa kể Tần Mộng Dao đã bước vào cảnh giới Niết Bàn, hồn đàn tầng thứ nhất còn là thần đàn Băng Phách. Dù cố gắng thế nào đi nữa, cô ta cũng không tài nào đuổi kịp bước chân của Tần Mộng Dao.

Vậy nên khi phát hiện mình có hứng thú với trận pháp, cô ta luôn quấn quýt Mục Vỹ vòi hắn dạy mình.

Vương Tâm Nhã muốn giúp đỡ Mục Vỹ chứ không muốn làm gánh nặng cho hắn

Muốn cùng hắn đứng trên Cửu Trùng Thiên, tiếu ngạo thế gian.

"Tê Minh, Cổ Vũ Phàm, hai đứa trời đánh bọn bây vào đây!"

Giọng của Mục Vỹ thình lình vọng ra ngoài phòng luyện khí.

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã nghe vậy lắc đầu ngao ngán.

Từ trước đến nay, Mục Vỹ làm gì cũng thần không biết quỷ không hay, kỳ lạ khó hiểu, lần này hắn định làm gì cũng không ai biết.

Chính bản thân Mục Vỹ cũng không biết mình định làm gì cơ mà.

Nhưng sau cuộc trò chuyện với Vũ Thanh Mộc, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Trong cơ thể hắn chứa thiên hỏa, hắn là ý thức căn nguyên của hai loại thiên hỏa. Thiên hỏa là thứ dùng bao nhiêu cũng không bao giờ hết.

Mà sấm sét và lửa là cách tốt nhất để đối phó với ma thú.

Đã vậy thì sao không luyện chế ra một món linh khí chuyên nhằm vào ma thú?

Đây sẽ là một linh khí vừa có tính sát thương trên diện rộng, vừa có thể dùng với số lượng lớn, mỗi người một cái, thậm chí mười mấy cái cho một người cũng được. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Mục Vỹ bắt tay vào chuẩn bị.

Mấy ngày nay, Mục Vỹ và hai đồ đệ đắc lực Cổ Vũ Phàm, Tề Minh nhốt mình trong phòng luyện khí cả ngày, bỏ mặc cả hai nàng thê xinh đẹp phòng không gối chiếc, say mê với công việc không biết trời trăng mây gió là gì.

Nhưng dạo gần đây, trong Vỹ Minh thường xuyên xuất hiện vụ nổ. Mấy tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc, mặt đất cũng chấn động phát sợ.

Họ luôn nhìn thấy hình ảnh nhóm Mục Vỹ chật vật chạy ra khỏi phòng luyện khí trong bộ dạng đen thui từ đầu đến chân.

Qua một thời gian, ngay cả một đại sư hay hỏi chuyện như Cổ Vũ Phàm cũng chịu hết nổi, nhiều lần viện đủ thứ lý do để thoái thác nhưng lần nào cũng bị Mục Vỹ lôi vào phòng luyện khí mà hành hạ, chà đạp một cách tàn nhẫn.


Rồi qua nửa tháng, đến một ngày, Mục Vỹ cười thật to trong bộ dạng đen nhẻm từ đầu đến chân, không thấy mắt mũi miệng đâu cả.

"Thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi!"

Mục Vỹ cười điên cuồng, không hề quan tâm đến ánh nhìn đầy quan ngại của những người xung quanh.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.