Chương trước
Chương sau
Câu nói này làm Mục Vỹ ngây ra một lúc.

Môn chủ của Vũ Tiên Môn quả là không tầm thường.

Sao y dám chắc hắn sẽ tỉnh lại vào hôm nay?

Hết re trái rồi re phải, Phủ Thiên dẫn Mục Vỹ ra hậu viện của Vũ Tiên Môn. Trong đình viện dưới cây mây có một người đang ngồi chờ hắn.

"Đây là Vũ môn chủ Tiên Môn, Vũ Thanh Mộc sao?"

Dù trong lòng ngạc nhiên, Mục Vỹ vẫn ngồi xuống.

Hắn lấy chiếc nón đen ra, sau đó mỉm cười gật đầu với Vũ Thanh Mộc ở đối diện xem như chào hỏi.

"Mục minh chủ quả là long phượng trong loài người, từ đầu ta đã thấy Mục minh chủ là người sẽ bận không ngơi tay rồi!", Vũ Thanh Mộc vừa rót một tách trà vừa cười nhã nhặn.

"Cũng phải đa tạ Vũ môn chủ đã giúp đỡ trong lúc nguy nan, nếu không Vỹ Minh ta đã thành trứng chọi đá, bị xóa sổ rồi".

Mục Vỹ cũng không vòng vo, đi vào vấn đề: "Chỉ là không biết Vũ môn chủ giúp Vỹ Minh vì lý do gì?"

"Mời Mục minh chủ nhìn cái này!"

Vũ Thanh Mộc vung tay, một bàn cờ rơi xuống bàn đá giữa hai người.

Trên bàn cờ đó có mười con cờ sáng rỡ và lấp lánh.

"Tình hình trên Trung Châu Đại Lục hiện nay chính là thế này!"

Vũ Thanh Mộc nhoẻn môi: "Lôi Thần Cốc, Lục Ảnh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao chiếm cứ phía Bắc Trung Châu. Ba môn phái, thế lực này đã có từ lâu đời. Lôi Chấn Tử của Lôi Thần Cốc có thể được xem như lôi thần, mặc dù Lôi Thần Cốc chỉ vừa được xây dựng một trăm năm nhưng danh tiếng như mặt trời ban trưa nho có sự chỉ đạo của người nay".

"Lục Ảnh Huyết Tông thì có mối quan hệ dây tơ rễ má với Lục Ảnh Huyết Điện mười nghìn năm trước, không thể xem nhẹ. Trong thánh địa Trì Dao, thánh nữ Trì Dao không xuất hiện đã một trăm năm nhưng trăm năm qua không hề có ai dám tỏ ra khinh miệt thánh địa".

Vũ Thanh Mộc nói tiếp: "Nói về nhà họ Vỹ và Tụ Tiên Các. Nhà họ Vỹ có truyền thừa hàng vạn năm vẫn sừng sững không ngã, Vỹ lão thái gia thì có tu vi thông thiên, sắp sửa phá vỡ hư không, vũ hóa thành tiên. Tụ Tiên Các thì ta nghĩ chắc Cam Kinh Vũ đã nói rõ với cậu rồi".

"Quả là vậy", Mục Vỹ gật đầu: "Vũ tiên tử ở Tụ Tiên Các quả là một người tài ba, có lẽ bây giờ ít nhất cũng là thầy luyện đan thượng đẳng chín sao rồi, mà nghe nói Vũ tiên tử còn là thầy luyện thiên khí mà phải không?"

"Không biết có phải là thầy luyện thiên khí không, nhưng Tụ Tiên Các luyện chế được thiên khí là chuyện có thật!"

Vũ Thanh Mộc trả lời: "Như cậu cũng biết, sở dĩ linh khí cấp Thiên được dùng từ thiên là vì mỗi lần linh khí cấp Thiên xuất thế sẽ dẫn đến một trận đại kiếp, đó là tai kiếp của bản thân thiên khí".

"Ta biết điều đó".

"Giờ thì nói về đảo Thiên Tà và Thánh Đan Tông".

"Quân Vô Tà của đảo Thiên Tà là một người giỏi nắm bắt cơ hội, vậy nên trong tám thế lực lớn, đảo Thiên Tà không phải lực lượng mạnh nhất nhưng là lực lượng có thời gian tồn tại lâu nhất!"

"Thánh Đan Tông thì khỏi cần ta giới thiệu, cậu cũng thấy sự mạnh mẽ của Thánh Khuyết rồi đấy!"

"Thánh Khuyết?"

Nghe Vũ Thanh Mộc nhắc đến cái tên này, Mục Vỹ liên tưởng đến ông lão quét rác kia.

'Tiếp theo là điện Tam Cực. Chắc hẳn Mục minh chủ là con rể ở đó cũng biết điện Tam Cực hùng mạnh thế nào rồi nhỉ, ta sẽ không nói thêm".

Vũ Thanh Mộc ngừng lại, thở ra một hơi rồi nói: "Cuối cùng là Vỹ Minh của cậu và Vũ Tiên Môn của ta!"

"Sao?"

"Mục minh chủ, khi thiên hạ loạn lạc chính là lúc quần hùng trỗi dậy, sai một ly, đi một dặm. Hiện tại, ta mong rằng Vỹ Minh sẽ đồng ý liên minh với Vũ Tiên Môn, nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần vươn tay giúp đỡ lúc nguy nan là được, cậu thấy sao?"

Mục đích của Vũ Thanh Mộc là đây sao?

Nhưng người này co thể thu phuc bốn thế lực lớn thành thuộc hạ của bản thân, khiến cho bốn vị cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, tầng thứ tư như nhóm Phủ Thiên nghe lệnh mình, Mục Vỹ không tin y không có hoài bão thống nhất thiên hạ.

Nhưng Mục Vỹ có từ chối không? Đương nhiên là không!

"Ta đồng ý!"

Mục Vỹ cười sảng khoái: "Có được một trợ thủ mạnh mẽ như Vũ Tiên Môn, chắc chan khong ai dam lan lướt Vỹ Minh ta rồi!"

"Mục minh chủ nói vậy là sai rồi!", Vũ Thanh Mộc vui vẻ đáp lại: "Vỹ Minh bây giờ đã là không ai dám lấn lướt rồi!"

"Mục minh chủ đừng khiêm tốn như thế, Vỹ Minh đang là đề tài được cả tám thế lực ở Trung Châu quan tâm nhưng không ai dám làm gì cả. Như vậy đủ thấy họ sợ cậu rồi!"

Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười trừ.

Nhìn bên ngoài thì thế thôi, khi sóng gió thật sự đến ai còn đủ tỉnh táo chứ.

"Mục minh chủ chuẩn bị trước đi, ma thú sắp đại loạn rồi, ta nghĩ không một thế lực nào ở Trung Châu kiên cố như Vỹ Minh của cậu đâu".

"Ý Vũ môn chủ là?"

"Bất kỳ ma thú nào cũng được sinh ra từ căn nguyên tà ác, chúng chỉ sợ hai thứ duy nhất. Thu nhat là sam set, sam set là thứ chí cương chí dương trong thế gian, khả năng khắc chế ma thú là cao nhất. Loại thứ hai cũng tương tự, là lửa!"

Vũ Thanh Mộc cười nói: "Chắc có lẽ ta khỏi nói thêm làm gì cho thừa, Mục minh chủ cũng biết rồi. Ta ở đây chờ tin lành của Mục minh chủ nhé".

Mục Vỹ chắp tay rồi đứng dậy ra về.


"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, không lâu nữa chúng ta sẽ cần một núi Linh Tinh để mua đồ của tiểu tử này đấy. Lúc đó ngươi sẽ rõ thôi".

"Rõ!"

Phủ Thiên vẫn không hiểu gì, gãi đầu ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.