Câu nói này làm Mục Vỹ ngây ra một lúc.
Môn chủ của Vũ Tiên Môn quả là không tầm thường.
Sao y dám chắc hắn sẽ tỉnh lại vào hôm nay?
Hết re trái rồi re phải, Phủ Thiên dẫn Mục Vỹ ra hậu viện của Vũ Tiên Môn. Trong đình viện dưới cây mây có một người đang ngồi chờ hắn.
"Đây là Vũ môn chủ Tiên Môn, Vũ Thanh Mộc sao?"
Dù trong lòng ngạc nhiên, Mục Vỹ vẫn ngồi xuống.
Hắn lấy chiếc nón đen ra, sau đó mỉm cười gật đầu với Vũ Thanh Mộc ở đối diện xem như chào hỏi.
"Mục minh chủ quả là long phượng trong loài người, từ đầu ta đã thấy Mục minh chủ là người sẽ bận không ngơi tay rồi!", Vũ Thanh Mộc vừa rót một tách trà vừa cười nhã nhặn.
"Cũng phải đa tạ Vũ môn chủ đã giúp đỡ trong lúc nguy nan, nếu không Vỹ Minh ta đã thành trứng chọi đá, bị xóa sổ rồi".
Mục Vỹ cũng không vòng vo, đi vào vấn đề: "Chỉ là không biết Vũ môn chủ giúp Vỹ Minh vì lý do gì?"
"Mời Mục minh chủ nhìn cái này!"
Vũ Thanh Mộc vung tay, một bàn cờ rơi xuống bàn đá giữa hai người.
Trên bàn cờ đó có mười con cờ sáng rỡ và lấp lánh.
"Tình hình trên Trung Châu Đại Lục hiện nay chính là thế này!"
Vũ Thanh Mộc nhoẻn môi: "Lôi Thần Cốc, Lục Ảnh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao chiếm cứ phía Bắc Trung Châu. Ba môn phái, thế lực này đã có từ lâu đời. Lôi Chấn Tử của Lôi Thần Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3721308/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.