Chương trước
Chương sau
Lúc này, các trưởng lão khác đều định ngăn cản Tần Mộng Dao, nhưng đều bị một mình Tử Vũ Di chặn lại.

"Một mình cô mà đòi giết ta ư? Tiện nhân, Thánh Đan Tông đối đãi với cô thế nào, mà cô có thể vì một tên tiểu tử ngông cuồng rồi phản bội lại môn phái?", Thánh Tâm Duệ lạnh mặt, giơ kiếm xông lên.

Gã không tin mình không phải đối thủ của Tần Mộng Dao!

Một trận đại chiến đã khai màn.

Ông lão quét rác khẽ thở dài một hơi rồi quay người rời đi.

Xung quanh bùng nổ sát khí, giao chiến hỗn loạn, nhưng lão vẫn tập tễnh thong thả rời đi, nhưng không một ai đến gần lão cả.

Vương Tâm Nhã ôm lấy Mục Vỹ, định cho hắn uống các loạn đan dược, nhưng bây giờ đã không thể làm được nữa.

“Vỹ ca, huynh cố lên, phải cố lên!"

Cô ta chỉ biết gào khóc, chứ không thể làm được gì.

Cùng lúc đó, Tần Mộng Dao và Thánh Tâm Duệ đang giao chiến.

Nhưng sau khi trận đấu diễn ra được một lúc, Thánh Tâm Duệ phát hiện là mình đã sai.

Hơn nữa còn sai rất nghiêm trọng!

Dù Tần Mộng Dao đúc được hồn đàn dưới tình huống cấp bách, nhưng hồn đàn của cô vẫn rất mạnh.

Từng chiêu thức mang theo sức mạnh thần phách Băng Hoàng của Tần Mộng Dao dường như đều khoá chặt mọi đường lui của gã, khiến gã không thể ẩn trốn.

"Tần Mộng Dao, hôm nay coi như cô giỏi, ngày khác ta sẽ tỉ thí với cô tiếp!"

Dứt lời, Thánh Tâm Duệ quay người toan bỏ chạy.

"Thánh Tâm Duệ, ngươi không chạy thoát được đâu!"

Thấy Thánh Tâm Duệ định chuồn, Tần Mộng Dao dang rộng tay, khí tức băng lạnh lan ra, một luồng khí thế vô hình mạnh mẽ tích tụ sau lưng cô ấy.

Luồng khí thế ấy bay vút lên, sau đó hình thành bóng dáng Băng Hoàng ở phía sau cô ấy.

Lần này là hình ảnh thật sự, chứ không còn là ảo ảnh nữa.

Xoẹt ...

Âm thanh xé rách chân trời vang lên, hình ảnh Băng Hoàng bay lên cao rồi lao tới phía sau Thánh Tâm Duệ.

"Phụ thân, cứu con với!"

Trông thấy cảnh tượng này, Thánh Tâm Duệ hoàn toàn biến sắc mặt, không ngừng lùi lại.

Nhưng hình ảnh Băng Hoàng đã tập trung nhằm vào gã thì sao có thể để gã bỏ chạy!

"Tần Mộng Dao, dừng tay!"

Lúc này, Thánh Vũ Dịch muốn thoát khỏi Vạn Quỷ lão nhân, nhưng lại không thể

Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể trơ măt mình hình ảnh Băng Hoàng đâm sầm vào người Thánh Tâm Duệ.

Hàng loạt tiếng tách tách vang lên, cơ thể của Thánh Tâm Duệ đã bị đông cứng.

Tần Mộng Dao bay lại gần, sau đó đáp ngay xuống cạnh Thánh Tâm Duệ đã hoa thành băng.

Cô ấy nhìn Thánh Vũ Dịch rồi lạnh lùng nói: "Thánh Vũ Dịch, năm xưa, ông bắt ta đến Thánh Đan Tông là một sai lầm rất lớn. Hôm nay, nếu Mục Vỹ xảy ra chuyện gì bất trắc, nhất định ta sẽ san bằng Thánh Đan Tông, còn bây giờ ta sẽ cho ông biết cái giá phải trả khi làm huynh ấy bị thương!"

“Không!"

Thấy bàn tay của Tần Mộng Dao khẽ gõ vào người Thánh Tâm Duệ, Thánh Vũ Dịch gào lên khàn cả giọng.

Nhưng tất cả đều đã muộn!

Tiếng răng rắc vang lên, cơ thể của Thánh Tâm Duệ đã vỡ tan, sau đó hoa thành bột mịn bay khắp trời rồi hoàn toàn tan biến.

Thánh Tâm Duệ đã chết!

"Tần Mộng Dao, đáng chết! Cô đáng phải chết!", Thánh Vũ Dịch đã hoàn toàn phát điên, ông ta nhìn Tần Mộng Dao đầy sát khí.

Lúc này, ông ta mặc kệ tất thảy, thi triển tốc độ lên đến cực hạn, phá vỡ vòng vây của Vạn Quỷ lão nhân rồi lao thẳng tới chỗ Tần Mộng Dao.

Dù Tần Mộng Dao đã ngưng tụ hồn đàn, nhưng Thánh Vũ Dịch đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy, cảnh giới hồn đàn tầng bảy, vì thế sao cô ấy có thể chống đỡ được.

Thánh Vũ Dịch tung một đòn ra, Tần Mộng Dao chỉ thấy cơ thể mình bị cố định, không thể nhúc nhích.

Vù ...

Song, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc chợt có một bóng đen xuất hiện.

Bàn tay trắng nhợt đó túm ngay lấy cánh tay của Thánh Vũ Dịch.

“Thánh tông chủ hà tất phải giận dữ như vậy, có gì không thể bình tĩnh nói chuyện được sao?"

Bóng đen đó có tốc độ rất nhanh, bàn tay Thánh Vũ Dịch bị người đó bắt lấy, nhất thời không thể cử động được.

Sức lực của người đột nhiên xuất hiện này quá lớn, vượt xa tưởng tượng của ông ta.

"Ngươi là ai?"

"Điều đó không quan trọng, ông chỉ cần biết mục đích ta đến đây thôi!"

Bóng đen đó rụt tay lại, sau đó chắp tay ra sau lưng đứng cạnh Tần Mộng Dao rồi nhìn Thánh Vũ Dịch.

"Tất cả dừng tay!"

Một giọng nói trầm thấp vang lên, trận chém giết chợt ngưng.

Người thần bí được chiếc áo bào đen che kín người như có ma lực vô tận.

"Ngươi nói sao thì bọn ta phải làm vậy ư?"

Thánh Vũ Dịch quát.

"Thánh tông chủ, chuyện hôm nay kết thúc tại đây thôi!"

Song, khi Thánh Vũ Dịch vừa nói dứt câu, lại có một bóng người bất ngờ xuất hiện trên không trung.


"Lâu Vọng Nguyệt, Cung Bất Diệt, Hiên Bất Dị, bốn người đến Thánh Đan Tông của ta làm gì?"

Thánh Vũ Dịch liếc nhìn bốn người này rồi quát.

Tuy nói thế, nhưng trong lòng ông ta lại đang dè chừng.

Bởi người áo đen đang đứng chắp tay sau lưng ở phía trước dường như không hề chú ý tới ông ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.