Chương trước
Chương sau
Khi mặt trời đã lên cao, các thủ lĩnh của Vỹ Minh đều đã có mặt đầy đủ.

Bây giờ, Mục Vỹ không còn phải che giấu thân phận nữa, hắn đường hoàng đi tới đại sảnh rồi ngồi vào vị trí cao nhất.

“Thời hạn ba ngày đã hết, chắc hôm nay Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các sẽ mang tiền tới, mà sao các ngươi có vẻ căng thẳng thế?"

Mục Vỹ nhìn mọi người rồi ngáp dài một cái.

Thấy dáng vẻ thảnh thơi, chuẩn bị thu tiền của Mục Vỹ, mọi người đều câm

nín.

Minh chủ thì sẵn sàng nhận tiền rồi, nhưng Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các người ta khéo vừa giao tiền và đưa người đi xong thì sẽ có cả đội quân tiến đánh đấy.

"Trông vẻ mặt u ám của các ngươi kìa, cứ như kẻ địch đang đứng ngay trước mặt rồi ấy. Có việc gì thì đi làm đi, mau dọn kho chuẩn bị còn cất Linh Tinh, tám trăm triệu Linh Tinh đủ để chúng ta chiêu mộ binh sĩ và phát triển lớn mạnh hơn đấy!”

Mục Vỹ xoa tay rồi nói.

“Minh chủ, đến rồi, đến rồi ạ!", một bóng người vội vã chạy từ bên ngoài đại sảnh vào.

“Cái gì đến?"

"Người của Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các ạ, phía Tụ Tiên Các là Thạch Trung Nguyên, còn Thánh Đan Tông là Thánh Vũ Phong".

“Đến rồi thì tốt, đi, cùng ta ra ngoài lấy Linh Tinh!"

Mục Vỹ vẫy tay, dẫn mọi người rời khỏi đại sảnh.

"Các ngươi làm gì thế hả! Sao ai cũng trang bị lắm thế, ta bảo đi lấy Linh Tinh, các ngươi mang nhiều binh khí thế đi làm gì? Định giết người à!”

Mục Vỹ lên tiếng trách mắng, khiến mọi người càng thấy khó hiểu.

"Bỏ hết ở nhà đi!"

"Sư phụ ... "

“Bỏ hết!"

Mục Vỹ lại quát.

"Nhanh!"

Mọi người đành phải đi theo Mục Vỹ ra ngoài thành.

“Hai vị đúng là giữ lời, mang Linh Tinh đến chưa?", Mục Vỹ cười hỏi.

“Đây!"

Thạch Trung Nguyên ném khoảng một trăm chiếc nhẫn không gian ra với vẻ đau lòng, sau đó không nhịn được cơn giận nói: "Linh Tinh ở cả trong chỗ nhẫn không gian này, mỗi chiếc có ba triệu Linh Tinh, ngươi kiểm tra đi!"

Nhận nhẫn xong, Mục Vỹ ném luôn cho Tề Minh rồi nói: "Đếm đi!”

“Ngươi ... "

Không ngờ Mục Vỹ đếm lại thật, Thạch Trung Nguyên muốn phát điên.

"Của ta đây!"

Thánh Vũ Phong ở một phía khác cũng giao nộp Linh Tinh.

"Ta đã đưa Linh Tinh cho ngươi rồi, nên thả người đi chứ!"

“À đúng rồi, Vạn lão ca, thả người đi!"

"Được!"

Vạn Vô Sinh điểm ngón tay, lập tức có hai người xuất hiện rồi bị kéo ra ngoài thành.

“Xong, một bên giao tiền, một bên giao người, tiền trao cháo múc, thôi tạm biệt hai vị nhé!", Mục Vỹ vẫy tay rồi nhếch miệng nói.

Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên vội vàng đỡ Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên, sau đó thầm thở phào một hơi.

"Tạm biệt ư? Hừ! Mục Vỹ, ngày chết của ngươi đến rồi đó!"

Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ rồi quát: "Hôm nay chính là ngày tàn của thành Đông Vân ngươi".

“Ngày tàn?”

"Ngươi tưởng có thể dễ dàng nuốt trọn tám trăm triệu Linh Tinh thế sao?", Thánh Vũ Phong nói: "Người đâu, tiến lên cho ta. Hôm nay, không được tha cho một người nào của Vỹ Minh cả!"

Giết!

Đột nhiên có các điểm đen xuất hiện ở phía xa, các đốm đen ấy tiến đến cực nhanh, sau đó biến thành một đội quân hùng mạnh, xông thẳng về phía thành Đông Vân.

"Mục Vỹ, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các chúng ta đưa tám trăm triệu Linh Tinh cho ngươi rồi thì sau này còn chỗ đứng gì ở Trung Châu Đại Lục nữa?", Thánh Vũ Phong quát: "Mau trả lại chúng ta chỗ Linh Tinh đó, không thì chúng ta sẽ tiêu diệt Vỹ Minh của ngươi".

Biết ngay mà!

Thấy dáng vẻ điên cuồng của Thánh Vũ Phong, mọi người của Vỹ Minh thở dài thườn thượt.

Một khoản tiền kếch xù như tám trăm triệu Linh Tinh đâu có dễ nuốt như vậy!

Bây giờ, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các cùng tấn công. Lần này, tai hoạ mà Vỹ Minh phải đối mặt còn khủng khiếp hơn cả lần trước.

"Hừ! Ta biết ngay các ngươi sẽ tới tiêu diệt Vỹ Minh của ta mà, nhưng để ta xem các ngươi có bản lĩnh ấy không!"

Mục Vỹ lạnh mặt, các đầu ngón tay bùng lửa cháy, Diệt Hồn Hắc Viêm dần ngưng tụ.

Hắn đập tay một cái, Diệt Hồn Hắc Viêm ấy đã bao phủ tường thành.

Âm ...

Hoa long màu đen nổ vang, ngọn lửa màu đen ấy lan rộng ra, từ trên xuống dưới của thành Đông Vân đều phủ kín các ngọn lửa, chúng hình thành một tấm lưới lớn bao bọc cả toà thành.

Xẹt xẹt xẹt ...

Khi võ giả của hai tông phái tiếp cận cổng thành trì đều dính phải ngọn lửa màu đen đó rồi bị đốt cháy thành than.

Tia lửa văng khắp nơi, võ giả bị lửa ở xung quanh xém vào người đều không ngừng gào thét.

Dù chỉ bị dính một đốm lửa nhỏ thì bọn họ cũng đều kêu góc, do người dần bị đốt cháy.

Đây chính là điểm khủng khiếp của thiên hoa.

“Thứ gì vậy?"

"Đại trận hộ thành?"

"Có Bạch Trảm Phong ra mặt thì không sao rồi", Thánh Vũ Phong cười nói: “Kiếm thế của Bạch Trảm Phong rất giỏi, địa khí cực phẩm kiếm Trảm Long vô cùng bén nhọn chính là địa khí bản mệnh của ông ta, đại trận này chỉ là trò mèo thôi!”

Thánh Vũ Phong vô cùng tự tin!

Bạch Trảm Phong cũng tự tin không kém.

Nhưng Mục Vỹ đang ở trong đại tran còn vững tin hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.