Chương trước
Chương sau
"Kết trận!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Tâm Nhã, kéo đi tới nơi tiếp theo.

"Kết trận ư?"

“Ừm, sao thế? Muội không biết đại trận à?"

Vương Tâm Nhã gật đầu nói: "Muội có biết, điện Tam Cực cũng có đại trận mà, nhưng trận pháp ấy chỉ được làm một cách qua quýt thôi, thực chất chỉ có thể đề phòng các phường trộm cắp lén lẻn vào điện Tam Cực để quấy rối, chứ thật sự thì không làm gì được võ giả cảnh giới Niết Bàn cả".

"Đúng thế! Cho nên trận pháp mà ta thiết kế chính là đại trận có thể cản bước cường giả cảnh giới Niết Bàn!”

So với thầy luyện đan hay thầy luyện khí thì làm thầy trận pháp phức tạp hơn nhiều.

Nhưng trận pháp ở Thiên Vận Đại Lục không có hệ thống gì cả, mà cũng không có đại sư trận pháp riêng biệt để kết trận.

Thầy trận pháp giỏi phải dựa vào các loại thiên tài địa bảo thì mới có thể kết hợp sức mạnh của tự nhiên một cách tuyệt diệu, sau đó tạo ra một bức tường thành kiên cố.

Ngược lại với Thiên Vận Đại Lục, những thứ này lại khá có hệ thống ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Thầy trận pháp giỏi có địa vị cao hơn thầy luyện đan và thầy luyện khí một chút.

Trận pháp loại nhỏ có thể ngăn địch, giết người; trận pháp loại lớn thì có thể bảo vệ nơi ở, trận pháp càng lớn thì mức độ bảo vệ càng cao.

Dù là một Tiên Vương, nhưng Mục Vỹ cũng không biết quá nhiều về trận pháp, tuy nhiên kiến thức về lĩnh vực này của hắn vẫn đủ dùng ở Thiên Vận Đại Lục này.

Mục Vỹ dẫn Vương Tam Nha đi lo viec khap cac hang cung ngo hem của thành Đông Vân liên tiếp ba ngày trời.

Trong thời gian này, Vương Tâm Nhã phát hiện mỗi khi đến một nơi và cất các thứ lon xon xong, Mục Vỹ đều thiết lập phong an và dùng thiên hoa để bảo vệ.

Sau khi làm xong hết mọi việc, hắn đã nhức mỏi hết toàn thân.

Một trận pháp mà đã tiêu tốn một phần bảo vật của hắn, bây giờ bảo bối trong Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ còn lại chưa đến một nửa!

Tuy nhiên sau khi xong xuôi mọi việc, Mục Vỹ lại thở phào nhẹ nhõm.

“Tâm Nhi, để ta đưa muội đi xem thành quả suốt ba ngày qua của chúng ta!"

Mục Vỹ mỉm cười kéo Vương Tâm Nhã bay lên cao.

Lúc này, trời vừa hửng sáng, cả thành Đông Vân vẫn khá yên tĩnh.

Hai người họ lơ lửng ở độ cao hàng trăm mét trên bầu trời của thành Đông Vân.

Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn xuống dưới, sau đó xoè tay ra.

Ngọn lửa màu tím và màu xanh giao hoà, Diệt Hồn Hắc Viêm lại bùng cháy.

Nhưng khi ngọn lửa này loé sáng trong tay Mục Vỹ, cả thành Đông Vân bắt đầu có sự thay đổi chóng mặt.

Khắp các ngõ ngách và phố phường trong thành đều có các điểm sáng ánh

lên.

Những điểm sáng này dâng cao dần dần, cuối cùng tập trung thành tia sáng màu đen ở trên không.

Ngọn lửa màu đen được ngưng luyện, chiếu sáng rực rỡ, sau đó hoa thành một bức tranh trên cao.

Giữa bức tranh ấy có các đường nét tản ra như đang vẽ một bức hoạ.

"Trận pháp này tên là Huyền Vũ Phi Thiên Trận, dùng mạch lạc toàn thân của thần thú Huyền Vũ làm khung rồi đúc ra trận pháp này, trên đời chỉ có duy nhất một trận pháp thôi!"

Thấy đường thẳng màu đen bay lên, Mục Vỹ mỉm cười, một cột lửa màu đen lấy cơ thể hắn làm trung tâm rồi bay vút lên trời.

Vù ...

Nhất thời, cả thành Đông Vân được bao trùm trong ánh sáng, dần dà một bóng hình Huyền Vũ đã phủ kín toà thành.

Hình ảnh Huyền Vũ ấy dần đáp xuống, cuối cùng rơi uỳnh xuống đất.

"Từ nay trở đi, thành Đông Vân sẽ là thành trì có phòng ngự mạnh nhất ở Trung Châu. Dù lão tặc Thánh Vũ Dịch có đến và muốn phá vỡ thì ít nhất cũng phải mất dăm ba ngày"

Mục Vỹ đầy tự tin nói.

Mắt trận của trận pháp này chính là Mục Vỹ, hắn đã dung hợp hai loại thiên hoa lớn, sau đó dùng Diệt Hồn Hắc Viêm bất tận làm nguồn cội, như vậy có thể chống đỡ vững chắc cho sự vẩn chuyện của trận pháp này.

Chỉ cần hắn ở trong thành thì ai ra ai vào, hắn đều biết hết.

Điều quan trọng nhất là hắn đã hợp nhất với trận pháp, mắt trận chính là hắn.

Nếu cảnh giới của hắn có thể tăng thêm thì phòng ngự của trận pháp đó còn mạnh hơn nữa.

Tiếng nổ vang khiến cho các người dân dậy sớm giật mình, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Mục Vỹ, mọi người đều bình tĩnh lại.

Dứt lời, Mục Vỹ quay lại thì thấy Vương Tâm Nhã đang nhìn mình với vẻ kỳ lạ.

"Sao lại nhìn ta như thế?", Mục Vỹ khó hiểu hỏi.

"Vỹ ca, huynh giỏi thật đấy!", Vương Tâm Nhã thật lòng nói: "Chỉ cần có huynh ở đây, lúc nào muội cũng thấy vui vẻ và yên tâm. Muội biết vị trí của mình ở trong lòng huynh không bằng Dao tỷ, nhưng muội vẫn thích huynh, vì huynh muội chết cũng được!"

"Nói linh tinh gì thế hả!"

Mục Vỹ vỗ đầu Vương Tâm Nhã rồi cười nói: "Cả hai đều là người trong lòng của ta, thiếu ai cũng không được!"

“Vì Dao Nhi có thần phách Băng Hoàng trong cơ thể nên thực lực tăng chóng mặt, đến ta có tăng tốc đến mấy cũng không đuổi kịp. Nhưng muội thì khác, tuy nhiên có ta đây rồi thì muội cũng không cần lợi hại thế làm gì!"


"Học phí á?", Vương Tâm Nhã suy nghĩ: “Huynh có nhiều bảo bối lắm mà, chứ muội có thứ gì tốt đâu mà làm học phí nộp cho huynh!"

"Ai bảo không có, muội chính là học phí giá trị nhất còn gì!"

Mục Vỹ mỉm cười đen tối rồi kéo Vương Tâm Nhã vào lòng, hai người lập tức biến mất trên không, sau đó lẩn vào Vỹ Minh.

Sáng nay, mọi người đều dậy sớm để chuẩn bị cho trận chiến hôm nay, nhưng trong phòng của Mục Vỹ thì có một trận chiến mới vừa bắt đầu!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.