“Nhãi nhép mà dám lên mặt với ta, đúng là chán sống rồi!"
Thánh Vũ Phong đỏ bừng mặt, không nhịn được quát lên.
Mục Vỹ đúng là to gan, chỉ là cảnh giới Thông Thần nhỏ bé mà dám to tiếng với một cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư và đuc được bốn tang hồn đàn như ông ta, đúng là thèm chết rồi!
Thánh Vũ Phong bước lên, khí thế toàn thân dâng cao, bốn tầng hồn đàn với sức ép khủng khiếp dồn về phía Mục Vỹ.
"Ha ha ... ha ha ... bao năm không ra ngoài, không ngờ hậu bối của Thiên Vận Đại Lục đã trở nên ngông cuồng thế này, ha ha ... "
Lúc Thánh Vũ Phong ra tay, chợt có một tiếng cười lớn vang lên.
Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người đã đứng trước mặt Mục Vỹ.
Người đó mặc áo bào màu đen, mái tóc bạc trắng bù xù sau lưng, nhưng Vạn Quỷ lão nhân vẫn tự thấy mình đang đứng cạnh Mục Vỹ với vẻ phóng khoáng.
Nhưng khi thấy người đàn ông giống một lão già điên xuất hiện, Thánh Vũ Phong mất kiên nhẫn nói: "Lão điên này ở đâu ra vậy? Cút sang một bên ngay!"
Mẹ kiếp!
Nghe thấy vậy, Vạn Quỷ lão nhân đã hoàn toàn nổi điên.
Hàng chục nghìn năm trước, ông ta là Vạn Quỷ lão nhân mà ai ở Thiên Vận Đại Lục nghe thấy cũng phải khiếp sợ, thế mà bây giờ lại bị kẻ khác chỉ vào mặt mà mắng nhiếc.
“Cút!"
Vạn Quỷ lão nhân khẽ gầm lên một tiếng, ba tầng hồn đàn lập tức xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3719790/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.