"Nói gì nặng lời thế?", Thạch Trung Nguyên vẫn cười thản nhiên: "Sao ông không chết già ở đế quốc Nam Vân luôn cho khỏe, quay trở lại Trung Châu Đại Lục làm gì thế không biết!"
"Ngươi chưa chết làm sao ta chết được!"
Cam Kinh Vũ bắt đầu nổi giận: "Tụ Tiên Các do chính tay ta sáng lập, ngươi ôm nó trong người không sợ ngủ mơ thấy ác mộng à?"
"Ngủ có ngon đâu, ông còn chưa chết, ta ngủ ngon kiểu gì!"
Thạch Trung Nguyên cười khẩy. Ông ta tiến lên một bước rồi vươn trảo về phía tường thành Đông Vân.
Tiếng nổ ầm dội tới, tường thành bị khoét một cái lỗ với đường kính khoảng một trăm mét, sau đó nổ tung như một lát đậu hũ.
"Giết!"
Thạch Trung Nguyên khẽ quát, đám võ giả bên dưới tức tốc phát động tấn công.
Đây là lần thứ hai thành Đông Vân bị công kích, nhưng kẻ địch lần này mạnh hơn gấp mười lần so với lúc trước.
Vậy mà Mục Vỹ - vị lãnh tụ tinh thần của họ - lại không rõ tung tích.
Trận này biết đánh thế nào đây!
"Thạch Trung Nguyên, ông oai phong quá đấy!"
Giữa lúc này, một tiếng quát chợt truyền đến.
Một bóng dáng đột ngột xuất hiện giữa bầu trời thành Đông Vân.
Người vừa đến mặc trường sam màu xám, chắp hai tay sau lưng và nhìn người của Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các với vẻ uy nghiêm.
"Điện chủ Vương!"
Thạch Trung Nguyên khá bất ngờ khi nhìn thấy người nọ, cười nói: "Điện chủ Vương, có một chuyện làm ta thắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3719789/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.