Khi Mục Vỹ đang vất vả chống chọi với đòn tấn công của Thánh Tâm Duệ, bỗng có một tiếng hô vang lên.
Không biết Vỹ Tước đã áp sát tới phía sau Mục Vỹ từ lúc nào, bà ta đập thẳng tảng đá vuông dài rộng cả trăm mét vào Mục Vỹ.
“Chán sống rồi à? Ta chỉ chờ đòn này của bà thôi đấy!”
Nhưng khi thấy Vỹ Tước bất ngờ lao tới, vẻ hoảng loạn trên gương mặt Mục Vỹ lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
Soạt một tiếng, Nhiếp Hồn Châu đã xuất hiện trong tay Mục Vỹ, viên trân châu màu đỏ bay lên rồi lao tới chỗ Vỹ Tước.
Lúc này, tảng đá vuông đã tuột khỏi tay Vỹ Tước, trông thấy viên trân châu màu đỏ đó, bà ta biến sắc mặt, vội vã triệu hồi tảng ma thạch kia.
Bụp...
Nhưng khi tảng ma thạch đó được thu về, Nhiếp Hồn Châu vẫn mặc kệ tất cả mà xông tới.
Một tiếng động vang lên, Nhiếp Hồn Châu đã biến mất trong tảng ma thạch. “Hừi Ta còn tưởng là bảo bối gì lợi hại lắm, ra cũng thường thôi”.
Vỹ Tước lạnh mặt, nói với giọng khinh thường.
“Thế à?”
Nhưng Mục Vỹ lại nhìn bà ta với vẻ giễu cợt.
Rắc rắc...
Ngay sau đó, bề mặt của tảng ma thạch vang lên tiếng tách tách rồi nứt toác.
Phụt một tiếng, khoé miệng Vỹ Tước ứa máu, mặt mày bà ta tái nhợt, không nhịn được hộc ra một ngụm máu.
“Cút”
Mục Vỹ khẽ hô lên, Nhiếp Hồn Châu lao ra, xuyên thủng ngực của Vỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3717695/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.