"Ta muốn đi ngươi cũng đâu cản được!", Mục Vỹ mỉa mai.
"Đâu biết được".
Người tên Thạch Kinh Thiên kia cười ha ha rồi lật tay. Tiếng "vút vút" vang lên, mười thanh trường kiếm bất chợt đồng thời xuất hiện trong tay y.
Mười thanh kiếm ấy có kiểu dáng khác nhau nhưng khí tức của mỗi thanh đều mạnh đến mức buộc người ta phải dè chừng.
Địa khí cực phẩm!
Mục Vỹ gần như đoán ra ngay.
Mười món địa khí cực phẩm!
Thạch Kinh Thiên này ra tay hào phóng đúng như xuất thân Tụ Tiên Các của y, làm người khác còn ghen ty hơn cả Huyết Vô Song - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông.
"Thập Phương Tuyệt Sát Trận, mười thanh kiếm địa khí cực phẩm. Quỷ tiên sinh, giờ ngươi còn định chạy trốn không?", Thạch Kinh Thiên cười giả tạo: "À đâu, phải gọi ngươi là Mục Vỹ hay Tử Mộc mới phải!"
Mục Vỹ nghe vậy nhíu mày.
"Tụ Tiên Các của ta có vài tai mắt ở đế quốc Nam Vân, nếu ngươi là Quỷ tiên sinh gì đó thật thì thành Đông Vân đã sụp đổ từ lâu rồi!"
"Không có Mục Vỹ thì làm gì có chuyện thành Đông Vân đoàn kết đồng lòng, ai có đầu óc cũng thấy được điều đó'.
Thạch Kinh Thiên nói một cách tự tin: "Hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội, ngươi giao Tử Liên Yêu Hỏa của ngươi cho ta đi Mục Vỹ, ta sẽ xem xét cho ngươi một con đường sống”.
"Và ta cũng có thể giúp ngươi chăm sóc hai thê tử của ngươi nữa".
"Được thôi, cho này!"
Mục Vỹ tủm tỉm nhìn Thạch Kinh Thiên, một đóa hỏa liên tím chợt phừng lên trong tay.
Ầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc thình lình vang lên ngay sau đó.
"Ngươi chán sống rồi phải không!"
Thạch Kinh Thiên chật vật cố đứng vững, hừ lạnh đe dọa: "Nay Thánh Đan Tông và Lục Ảnh Huyết Tông đã biết ngươi là Mục Vỹ rồi chứ không phải chỉ mỗi
Tụ Tiên Các ta đâu. Sở dĩ họ im hơi lặng tiếng, chẳng có động tĩnh gì là để chờ ngươi vào Ma Uyên rồi giết luôn một thể".
"Nếu ngươi giao thiên hỏa ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, không thì chuẩn bị chết đi”.
Thạch Kinh Thiên dọa dẫm Mục Vỹ với giọng điệu tàn khốc.
"Một mình ngươi mà đòi giết ta? Sao cho đủ!"
Mục Vỹ cười lạnh lùng, sát ý hừng hực trong mắt.
Xem ra lời Phủ Thiên nhắc nhở không sai. Không một ai trên Trung Châu Đại Lục có thực lực có thể sánh bằng tám thế lực lớn. Thân phận thật của hắn không
giấu được quá lâu.
Chẳng qua, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
Thạch Kinh Thiên chỉ là Thông Thần tầng thứ mười mà cũng đòi đe dọa hắn, đúng là mơ hão.
"Ngươi tưởng ta đuổi theo ngươi một mình chứ gì?", thấy Mục Vỹ có vẻ định liều một trận sống mái với mình, Thạch Kinh Thiên giễu cợt: "Phó tông chủ Lục Khuê, Thánh Tâm Duệ, Vỹ Tước, Tà Vô Ý, các vị còn chờ cái gì?"
Thạch Kinh Thiên quay ra nhìn bóng tối đằng sau, nói lớn.
"Thạch Kinh Thiên, ngươi đúng là nhát như chuột. Đang định chờ ngươi dụ hắn lại đây rồi bọn ta đánh úp, sao mà ngươi... sợ chết thế hả?”
"Sợ chết?"
Thạch Kinh Thiên phản pháo: "Nếu ngươi dám một mình đánh nhau với hắn thì tự đi mà đánh, ta không muốn lấy mạng mình ra đùa".
Y biết đây không phải lúc để mạnh mồm.
Bản thân đã được chiêm ngưỡng uy lực của Cổ Ngọc Long Tỉnh rồi chứ phải.
"Ha ha... Phó tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Lục Khuê, hộ pháp đảo Thiên Tà - Tà Vô Ý, thiếu tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Tâm Duệ, trưởng lão nhà họ Vỹ -
Vỹ Tước!"
Mục Vỹ nhìn những người kia, cười phá lên: "Vỹ Tước, Mục Vỹ ta đây và nhà họ Vỹ không thù không oán, tại sao ông muốn giết ta?"
Vỹ Tước là người mặc trang phục lụa màu, lông mày màu tím. Ông ta gắn giọng cười: "Trưởng tộc lệnh cho ta đến đây diệt trừ nỗi ô nhục của nhà họ Vỹ là ngươi. Những năm qua, do ngươi mà Vỹ Tâm Dao nhốt mình trong nhà họ Vỹ, không ra ngoài lấy một bước, không khác gì cái xác biết đi. Chỉ khi giết ngươi, nó mới hoàn toàn hết hy vọng!”
"Mẫu thân ta nhớ ta là lẽ thường tình. Nhà họ Vỹ các ông bẻ gãy kinh mạch của phụ thân ta, Mục Vỹ này còn chưa đến nhà báo thù mà các ông đã kéo tới trước rồi".
"Hừ, ngươi định làm gì?"
"Làm gì? Sớm muộn gì cũng đến ngày ta bắt cả nhà họ Vỹ quỳ xuống trước mặt cha ta, van xin gia đình bọn ta đoàn tụ".
"Hừ, mơ mộng hão huyền, ngươi còn mơ có ngày đó nữa à? Hôm nay, ngươi sẽ chôn thây tại đây".
Tia sáng lạnh lẽo lướt qua trong mắt, Vỹ Tước quát: "Các vị còn chờ gì nữa?"
"Giết!"
Năm bóng người gần như phóng ra cùng một lúc.
Cả bốn người Lục Khuê, Tà Vô Ý, Vỹ Tước và Thạch Kinh Thiên đều có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, riêng Thánh Tâm Duệ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất.
Dễ thấy đội hình với thực lực bực này đến đây vì Mục Vỹ hắn.
Cổ Ngọc Long Tinh bỗng dưng xuất hiện trong tay, ánh lửa tóe ra. Mục Vỹ thấp giọng gầm lên, tiếng rống giận vang vọng giữa đất trời.
Một con hỏa long chín đuôi xuất hiện. Hỏa long tức tốc bay vút lên trăm mét, chín cái đuôi rực cháy xòe ra.
Mấy trăm con Song XỈ Hổ sau lưng Mục Vỹ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn hẳn, cũng lao ra.
"Cút!"
Mục Vỹ lạnh mặt tiến tới. Gào...
Hỏa long chín đuôi dưới chân cũng phát ra tiếng kêu lanh lảnh, âm thanh làm toàn bộ Ma Uyên chấn động.
Giờ phút này, có bốn người đang đứng ở lối vào Ma Uyên. Nếu có người đứng ở đây nhất định sẽ rất ngỡ ngàng.
Bốn người này chính là người cầm trịch bốn thế lực lớn ở Ma Uyên, mà đi đầu chính là Phủ Thiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]