Chương trước
Chương sau
Trung Châu Đại Lục hiện có tám thế lực lớn siêu cấp.

Bên dưới tám thế lực này có hơn chục thế lực trên hạng nhất, tiếp đến là mấy trăm thế lực hạng nhất, sau đó tới hàng nghìn thế lực hạng hai và vô số các thế lực hạng ba.

Bây giờ, Vỹ Môn được xếp vào hàng thế lực hạng nhất.

Nhưng lần này, nếu đại sư Cam có thể đúc lại hồn đàn thì Vỹ Môn sẽ có một cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn và được xếp vào hàng thế lực trên hạng nhất.

Một thế lực có cường giả cảnh giới Niết Bàn hay không mới có thể quyết định được sự mạnh yếu của thế lực ấy.

Đến tám thế lực lớn siêu cấp muốn ra tay với thế lực trên hạng nhất có cường giả cảnh giới Niết Bàn cũng sẽ phải suy xét tới hậu quả.

Trừ khi có thể giết chết được võ giả cảnh giới Niết Bàn, nếu không chẳng may để võ giả ấy chạy thoát thì điều này có nghĩa là môn phái của họ sẽ luôn phải đối mặt với tình trạng bị võ giả cảnh giới Niết Bàn ấy nhắm tới các đệ tử và hậu bối trong môn phái bất cứ lúc nào.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện đệ tử môn phái hoặc con cháu trong gia tộc ra ngoài rèn luyện, lúc nào cũng phải có cường giả kè kè bên cạnh bảo vệ, nếu không mà gặp võ giả cảnh giới Niết Bàn thì chỉ có đường chết thôi!

Hàng nghìn năm trước, Trung Châu Đại Lục cũng đã xảy ra một chuyện như vậy.

Khi ấy, một thế lực lớn siêu cấp tên là Thiên Âm Cốc đã tiêu diệt một thế lực trên hạng nhất, nhưng đã để võ giả cảnh giới Niết Bàn của thế lực ấy chạy thoát.

Người đó luôn xuống tay với đệ tử xuất sắc của Thiên Âm Cốc, và đã giết gần một trăm người.

Dù Thiên Âm Cốc đã nhiều lần bố trí mai phục, nhưng vẫn không thể bắt được người đó.

Cuối cùng, không còn ai dám gia nhập Thiên Âm Cốc nữa. Ngoài ra vì đệ tử kiệt xuất ngày một giảm nên thế lực này ngày một sa sút và suy thoái trong vòng một trăm năm, cuối cùng đã ngã khỏi ngôi vị bá vương.

Một thế lực siêu cấp lớn mạnh mà lại bị một võ giả cảnh giới Niết Bàn đạp đổ.

Vì thế từ đó trở đi, các thế lực ở Trung Châu Đại Lục luôn nhớ kỹ một đạo lý: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Đây cũng chính là nguyên nhân tám thế lực lớn siêu cấp cho phép các thế lực trên hạng nhất tồn tại.

Thành Thánh Thanh là thế lực trên hạng nhất, có tin đồn thành chủ Thanh Phong Dương là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đúc được hồn đàn †ầng một.

Lần này, thành Đông Vân vừa được chỉnh đốn lại nên nguyên khí bị tổn thương nhiều, thêm việc thành trì này miễn cưỡng được coi là thế lực hạng nhất vì chưa có võ giả cảnh giới Niết Bàn, cho nên thành Thánh Thanh mới dám ra tay.

Lúc này, Mặc Dương mặc y phục đen đang ngồi ngay ngắn trên ghế đầu trong đại điện của Vỹ Môn, Tần Mộng Dao ngồi nghiêm túc bên cạnh, một võ giả mặc: áo bào đen đang cúi đầu đứng nghiêm chỉnh cạnh cô ấy như hộ vệ.

Tiếp đó là Cam Kinh Vũ, Mục Thiếu Kiệt, Mục Lâm Thần, Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, Âm Đế và Thạch Thiên Phong ngồi lần lượt bên dưới.

“Các vị, chắc mọi người đã biết chuyện ở Vạn Quỷ Phủ Quật rồi, sư phụ Mục Vỹ của ta... hay chính là Tử Mộc tiên sinh đã trở thành đối tượng truy sát của ba thế lực lớn, vì vậy người chuẩn bị đi tới Đông Hoang để không làm liên luy đến mọi người”.

Mặc Dương ho khan vài tiếng rồi nói: “Nhưng lần này, các bằng hữu tốt ngày xưa của ta ở đế quốc Nam Vân đã nhận lệnh của thầy Mục rồi đến đây, từ nay trở đi, bọn họ cũng sẽ thuộc thế lực của Vỹ Môn”.

“Nên bây giờ ta sẽ tuyên bố một tin. Bắt đầu từ bây giờ, Vỹ Môn ta sẽ đổi tên thành Vỹ Minh, bên dưới sẽ thiết lập các thế lực nhỏ như sau: Chiến các sẽ có các chủ là lão thái gia Mục Thiếu Kiệt, Đan các thuộc chỉ huy của đại sư Cam Kinh Vũ, Khí các sẽ nghe lệnh Tê Minh, Ảnh các do Lãnh Nguyệt quản lý!”

“Sau này nếu cần thiết thì ta sẽ phân các tiếp, còn ta sẽ là minh chủ của Vỹ Minh. Tân Mộng Dao và Vương Hinh Vũ là thê tử của sư phụ ta nên sẽ đảm nhiệm chức vụ phó minh chủ, nếu có điều gì thắc mắc, mọi người có thể thỉnh giáo hai vị sư nương”.

“Vâng!”

“Được!”

Độc Ngọc Tử, Dương Thiên và Âm Đế không khỏi thầm thấy kinh ngạc khi nhìn các nhân vật đang có mặt trong đại điện lúc này.

Ban đầu, bọn họ cứ nghĩ khuất phục dưới tay một tên tiểu tử cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai như Mặc Dương thì sẽ không có đất dụng võ, nhưng không ngờ chẳng mấy chốc đã có cả đám trợ thủ tới đây.

Nhất là thây luyện đan tám sao Cam Kinh Vũ, còn có Mục lão thái gia nữa, nhìn khí tức trên người của hai người này thì ít nhất họ cũng phải là cường giả

cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười.

Ngoài ra, mấy người thanh niên đang đứng kia cũng đều là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, thứ hai.

“Rõ, minh chủ!” “Tuân lệnh minh chủ!”

“Rồi xong, hôm nay đến đây thôi. Còn thành Thánh Thanh thì chắc mấy ngày tới sẽ không có động tĩnh gì đâu, nhưng mọi người vẫn phải thật cẩn thận”.

“Vâng!” “Được!”

Mọi người cùng đáp lời rồi dần giải tán, trong đại điện chỉ còn lại Cam Kinh Vũ, Mục Thiếu Kiệt và nhóm Cảnh Tân Vũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.