Chương trước
Chương sau
Trước khi bị thương, Cam Kinh Vũ đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, cảnh giới hồn đàn tầng một, khi về thành Đông Vân có ông ấy trấn thủ thì ba thế lực lớn sẽ không dám làm càn.

Một khi cho Mục Vỹ hắn cơ hội trở mình thì hắn tin với lượng tài nguyên dồi dào hắn đã lấy được ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì trong vòng ba đến năm năm, ba thế

lực lớn đừng hòng làm gì được hắn.

Giúp một cường giả cảnh giới hồn đàn tầng thứ nhất tiếp tục tu luyện sẽ không tốn quá nhiều chỉ phí, nhưng lợi ích giành được thì cực nhiều.

Hơn nữa Mục Vỹ tin khi hắn đưa ra phương thức luyện chế đan dược cửu phẩm, chỉ cần là thầy luyện đan cấp cao thì chắc chắn sẽ không từ chối.

Nước đi này hắn đã tính toán kỹ càng. Sau đó hắn sẽ quay lại Trung Châu Đại Lục, trò vui thật sự mới bắt đầu.

Sau khi Mục Vỹ sắp xếp ổn thoả ở đế quốc Nam Vân xong, mười ngày sau, mười mấy con đại bàng Linh Phong cũng lần lượt tới.

Lần này, Mục Vỹ chuẩn bị thực hiện một phi vụ thế kỷ.

Hắn đã điều hết nhân lực của mình ở đế quốc Nam Vân tới thành Đông Vân của Trung Châu Đại Lục.

Ngày đó, cả đế quốc Nam Vân đã hoàn toàn rối loạn.

Các con đại bàng Linh Phong sải đôi cánh dài hơn trăm mét ra bay tới thành đế quốc Nam Vân.

Chỉ trong một ngày, tình hình hỗn loạn đã dừng lại, mọi người kinh ngạc nhận ra các học trò và giáo viên của nhà họ Mục, Tụ Tiên Các, Thông Thần Các, thậm chí cả học viện Thất Hiền ở đế quốc Nam Vân đều đã biến mất.

Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trên mình con đại bàng Linh Phong rồi nhìn xuống dưới, sau đó khế thở dài một hơi, tạm biệt thành Nam Vân nhé.

Trung Châu Đại Lục ở phía trước đang chờ đợi hắn!

Cảnh Tân Vũ ngồi trên mình đại bàng Phong Linh nhìn đám Tử Viêm Lang khổng lồ rồi ngưỡng mộ nói: “Thầy Mục siêu thật đấy! Đến loại quái thú này cũng thuần phục được, toàn thân chúng rực lửa, khéo đại bàng Phong Linh cũng phải hãi đám này!”

Gào...

Các tiếng gào rống vang lên, trong mắt đám Tử Viêm Lang đầy vẻ coi thường.

Mục Vỹ dẫn đám Tử Viêm Lang này theo là bởi hắn phát hiện các con linh thú sau khi biến dị sẽ sánh ngang với võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, thứ năm. Hơn nữa, khi ở bên cạnh hắn, đám Tử Viêm Lang này sẽ không ngừng

trưởng thành và lột xác nhờ vào thiên hoả của hắn.

Biết đâu một ngày nào đó, bọn chúng sẽ phát triển tới cấp á thánh thú, sánh ngang với cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn.

Khi quay lại thành Nam Vân, Mục Vỹ cũng biết một tin tức, Tiêu Doãn Nhi đã rời khỏi đây và đến Trung Châu, cũng chính vì thế nên Tiêu Chiến Thiên mới đồng ý cho con trai cưng Tiêu Khánh Dư của mình đi theo Mục Vỹ đến Trung Châu.

“Tiêu Doãn Nhi..."

Nhìn hai người đẹp như mộng bên cạnh mình, Mục Vỹ thật sự không dám nghĩ tới chuyện yêu đương nhăng nhít nữa!

Gần ba ngày sau, một toà thành nguy nga tráng lệ đông đúc đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Thành Đông Vân! _

“Đến rồi

Nhìn bức tường thành cao hàng trăm mét, cùng dòng người qua lai như thoi đưa ở bên dưới, Mục Vỹ khẽ hô lên.

“Từ giờ trở đi, ta sẽ mặc đồ đen, áo choàng đen và khăn che mặt cùng màu, mọi người nhớ phải gọi ta là... Quỷ tiên sinh!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi đội chiếc nón màu đen lên, giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn.

Hắn đã biết được một tin tức, đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông đều phát lệnh truy nã và thưởng cho ai lấy được đầu của hắn.

Bây giờ, nếu hắn vẫn lộ diện với thân phận là Mục Vỹ hay Tử Mộc thì chết là cái chắc.

Hắn chưa đạt tới trình độ chống lại ba thế lực lớn đó, vì thế cần phải cẩn thận.

“Đi thôi, ta nghĩ Mặc Dương đã biết tin và đang mở tiệc chờ chúng ta rồi đấy!”, giọng nói khàn khàn của Mục Vỹ vang lên, đại bàng Linh Phong bay thấp xuống.

Đội quân đáp xuống, nhưng đột nhiên có rất nhiều mũi tên bắn từ trên tường thành đến.

“Địch tấn công, phòng bị!”

Một tiếng hô khế vang lên, các mũi tên to như bắp đùi, dài ba mét bắn từ trên tường thành xuống.

“Khốn kiếp!” Trông thấy vậy, Mục Vỹ biến sắc mặt, vung tay lên. mầm...

Các bông hoả liên màu tím bay xuống, tiếng nổ vang lên khắp không trung, các mũi tên đó đều rơi hết xuống đất.

Đến bây giờ, người trên tường thành mới phát hiện đó không phải kẻ địch, mà là đội quân của Mục Vỹ.

Mọi người đáp xuống, Mục Vỹ tái mặt nhìn người trên tường thành rồi trách mắng: “Các ngươi làm gì thế hả?”

“Ngài là...” “Quỷ tiên sinh!” “Quỷ tiên sinh?”

Đám người gác thành ngẩn ra.

Bọn họ chỉ biết môn chủ Mặc Dương của Vỹ Môn có sư phụ tên là Tử Mộc, sao giờ lại lòi ra một Quỷ tiên sinh nữa?

“Trả lời!"

“Là thế này ạ, gần đây thành Đông Vân bị thành trì lân cận tấn công, có người định chiếm Vỹ Môn, môn chủ không đồng ý, định khai chiến nên...”

Hả? Có người định chiếm Vỹ Môn ư? “Thành trì nào?”

Nhưng thành trì này không thuộc phạm vi thế lực của điện Tam Cực, mà thuộc Thánh Đan Tông.

“Điện Tam Cực có để ý tới chuyện này không?” “Điện Tam Cực từ chối tham gia rồi ạ. Nếu chúng ta có bản lĩnh thì khéo có thể chiếm được thành Thánh Thanh, nếu Thánh Đan Tông nhúng tay vào thì điện

'Tam Cực cũng sẽ ra mặt ạ”.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra, nhưng sau đó tỏ vẻ thích thú.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.