Trông thấy Mục Vỹ, Mạnh Quảng Lăng ở một phía hơi ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ tức giận.
Tại Mục Vỹ nên y mới làm mất Nhân Hoàng Kinh và bị phụ thân trách mắng.
Thế mà nay Mục Vỹ lại dám xuất hiện trước mặt y.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, không phải ta muốn giúp ngươi đâu, nhưng Mục Vỹ đã lấy mất Nhân Hoàng Kinh của Lục Ảnh Huyết Tông ta, thù này không báo thì Mạnh Quảng Lăng ta sao đứng trong giang hồ được nữa!”, Mạnh Quảng Lăng quát lên rồi bước lên trước.
Vù…
Sau đó, khi Mạnh Quảng Lăng chuẩn bị tiến lên thì có tiếng xé gió vang lên.
Một đoá băng liên xuất hiện cạnh người Mạnh Quảng Lăng.
“Mạnh Quảng Lăng, ngươi thử tiến thêm một bước nữa xem!”, Tần Mộng Dao lẳng lặng nhìn Mạnh Quảng Lăng.
“Là Tần Mộng Dao!”
“Nghe nói cô ấy có hôn ước với Mục Vỹ từ nhỏ, hai người đã có tình cảm với nhau từ lâu, chắc là thật rồi”.
“Nhưng sao hôm nay nhìn Tần Mộng Dao cứ khang khác mọi khi thế nhỉ? Trông mê người hơn, còn có vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, như cây đào mật vừa được tưới nước ý!”
Nghe thấy vậy, Tần Mộng Dao liếc nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn băm vằm hắn ra.
Tại tên lưu manh này cứ đòi làm chuyện đó ở đây cho bằng được nên giờ cô ấy mới bị người ta đoán già đoán non như thế này.
“Hừ! Đúng là một tên háo sắc giống cha mình, chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ!”, thấy Tần Mộng Dao che chở cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3713364/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.