Chương trước
Chương sau
Còn ai ngoài Mục Vỹ có hỏa liên tím chứ! 

 Rõ ràng là Mục Vỹ này muốn báo thù đảo Thiên Tà nên mới ra tay độc ác như vậy. 

 Đúng thế, Mục Vỹ đến đây đích thị là để báo thù. Và mục tiêu hắn chọn trước hết chính là Lục Ảnh Huyết Tông và đảo Thiên Tà. 

 Giá mà Tần Mộng Dao không có mối quan hệ mật thiết với Thánh Đan Tông, nếu không hắn đã chĩa mũi dùi vào Thánh Đan Tông đầu tiên rồi. 

 Lúc này, nét mặt của Bất Hủ Dịch âm trầm đến đáng sợ. Hắn ta nhìn đám quái vật nhiều vô kể trong đại điện, quát: "Thạch Ngọc Tân, Bạch Ất Trì, hai ngươi cản bọn quái vật này lại, ta sẽ đối phó với mấy pho tượng khổng lồ!" 

 Nói xong, Bất Hủ Dịch bước tới vung tay. Một lượng lớn đầu lâu xuất hiện xung quanh hắn ta. 

 Mắt của những cái đầu lâu kia trũng xuống sâu hoắm, lại còn hiện lên ánh sáng xanh khiến người nhìn kinh hồn bạt vía. 

 "Dăm ba cái tượng, ta không tin không phá được chúng!" 

 Bất Hủ Dịch đanh mặt vỗ vào đầu lâu. Tiếng vỡ vụn vang lên răng rắc, mấy khe nứt lập tức xuất hiện trên đó, cuối cùng đầu lâu nổ tung. 

 Hàng loạt đầu lâu ầm ầm bùng nổ rồi hợp nhất thành một cái đầu lâu cao một trăm mét. 

 "Lùi lại hết!" 

 Bất Hủ Dịch lạnh giọng thét lên với những người đằng trước rồi bước lên một bước. 

 "U Minh Quỷ Chú!" 

 Bất Hủ Dịch quát lớn rồi đẩy đầu lâu ra. 

 Ngay sau đó, mặt hắn ta trở nên trắng bệch, chân lảo đảo suýt thì ngã xuống đất. 

 Ầm... 

 Một tiếng nổ vang lên rung trời sau khi Bất Hủ Dịch thúc đẩy đầu lâu. 

 Cả phó điện rung lắc dữ dội. 

 Hai mắt các pho tượng đá lớn chặn trước cổng phó điện bị tro từ những cái đầu lâu kia dính vào, không thể thấy được gì nữa, tức khắc trở nên hỗn loạn, quay ra đánh nhau rồi tự nứt vỡ. 

 "Phù..." 

 Bất Hủ Dịch thở một hơi sâu rồi nuốt một viên đan dược, bắt đầu điều hòa hơi thở cho chân nguyên vận chuyển trong cơ thể. 

 Khí tức của hắn ta dần mạnh hơn. 

 Soạt... 

 Tuy nhiên, Bất Hủ Dịch đang hưởng thụ cảm giác dễ chịu khi chân nguyên quay về thì một tiếng kêu xé gió truyền đến. 

 Một tia máu phóng từ bên ngoài cổng phó điện đến chỗ của hắn ta. 

 Chuyện này xảy ra quá nhanh, không ai có thể lường trước. 

 Chẳng qua bản thân Bất Hủ Dịch đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, làm gì có chuyện không cảnh giác? Hắn ta hành động ngay khi nhìn thấy tia máu xuất hiện. 

 Nhưng cuối cùng, tốc độ của hắn ta vẫn chậm hơn một chút. 

 Tia máu kia đâm xuyên qua người Bất Hủ Dịch. Máu bắn ra. 

 Phụt... 

 Bất Hủ Dịch phun ra một ngụm máu. 

 Tiếng ken két phát ra từ ngực hắn ta. 

 "Ơ? Không chết à!" 

 Một giọng nói ngạc nhiên truyền đến từ cổng phó điện. 

 Thấy người nọ, đông đảo đệ tử của đảo Thiên Tà lập tức căng thẳng. 

 Tia máu bay về trong tay người mặc áo đen ở cổng đại điện. 

 "Biết ngay là ngươi, Mục Vỹ!" 

 "Ồ? Ngươi biết cả tên ta luôn sao?", Mục Vỹ cười tủm tỉm giơ tay. Cổng phó điện đóng sầm lại. 

 "Ngươi..." 

 "Thật ra ta muốn bật mí cho ngươi biết rằng chả có kho báu gì trong Vạn Quỷ Phủ Quật này cả. Vì đây là cung điện giả, chỉ là cạm bẫy mà thôi!" 

 Mục Vỹ cười mỉa: "Bảo bối gì cũng bị ta vét sạch cả rồi, để lại cung điện giả cho các ngươi vào rồi giết từng kẻ một ấy mà!" 

 "Có mình ngươi mà cũng đòi?" 

 "Đúng, chỉ mình ta!" 

 Mục Vỹ cười lạnh, bước ra một bước. Bảy ngọn hỏa liên tím sột soạt rực cháy quanh người trong nháy mắt. 

 "Bất Hủ Dịch, ngươi chỉ là khởi điểm, là màn dạo đầu cho lời tuyên chiến ta gửi đến Quân Vô Tà thôi. Ta sẽ từng bước một xóa tên đảo Thiên Tà ra khỏi Trung Châu Đại Lục!" 

 Mục Vỹ cười thản nhiên xòe bàn tay ra. Bảy đóa hỏa liên tức khắc lan tỏa. 

 Bùm bùm bùm... 

 Hàng loạt tiếng nổ dữ dội vang lên, tiếc rằng phó điện đã bị đóng, người ngoài không biết được bên trong đang có chuyện gì xảy ra. 

 Thạch Ngọc Tân và Bạch Ất Trì thì đang chống lại bọn quái vật đen nhẻm ở phía sau, còn hơi đâu mà quan tâm đến Bất Hủ Dịch. 

 Sau cú oanh tạc từ bảy đóa hỏa liên, toàn bộ đại điện thành một đống hoang tàn. 

 Thi thể cháy đen của các thiên tài đảo Thiên Tà la liệt khắp nơi. 

 Chỉ có Bất Hủ Dịch còn trụ vững. Đầu lâu vừa xuất hiện trước người đã giúp hắn ta ngăn cản dư âm vụ nổ của hỏa liên. 

 "Mục Vỹ, ngươi đang tự đẩy mình vào đường chết đấy. Dám khiêu khích uy danh của đảo Thiên Tà, ngươi chết chắc rồi!" 

 "Nói cứ như ta không khiêu khích là được sống vậy!", Mục Vỹ bĩu môi phản pháo: "Cuộc chiến ở đế quốc Nam Vân liên quan quái gì đến đảo Thiên Tà, thế mà Quân Vô Tà vẫn ỷ vào thực lực mạnh mẽ của mình mà mó tay vào đấy thôi? Hôm nay, Mục Vỹ ta đây sẽ học tập y, cũng mó tay vào, cho các ngươi ở lại đây hết!" 

 Bất Hủ Dịch biết thừa Mục Vỹ đã nói ra câu này chứng tỏ hắn sẽ không để họ thoát khỏi đây. 

 Chỉ khi tất cả mọi người trong đại điện chết hết, sự thật hắn là kẻ gây ra chuyện này sẽ bị ém đi. 

 "Thạch Ngọc Tân, Bạch Ất Trì, hai ngươi lại đây, kệ xác bọn quái thú kia đi, ba chúng ta cùng nhau giết hắn rồi nói sau!" 


 Chuyện gì thế này? 

 "Ha ha... Đã nói ta là vương giả trong cung điện giả này rồi mà, các ngươi làm gì cũng phí công thôi". 

 Mục Vỹ vung tay lên, Nhiếp Hồn Châu bay lên giữa không trung rồi lơ lửng trên đầu hắn. Ngay sau đó, một bóng người đen vụt ra như tia chớp. 

 "Cạch", cổng phó điện đang đóng mở ra, một bóng dáng đi ra ngoài rồi biến mất ngay cổng đại điện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.