Trông thấy vậy, Bắc Nhất Vấn Thiên buộc phải hạ lệnh giải tán, sau đó men theo mười hai cái cửa tò vò ở hai bên xung quanh để tẩu thoát.
Vì vội vã chạy thoát thân nên mọi người không phát hiện ra cánh cửa lớn đen kịt mới tinh ở đối diện đại điện đang chầm chậm thành hình…
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn, Tần Mộng Dao đã trực tiếp bỏ đi qua một cái cổng vòm.
Mục Vỹ mặc áo bào đen đứng ở một góc của đại điện, lặng lẽ quan sát tất cả.
Các pho tượng ấy tuỳ ý tấn công người khác, nhưng khi nhìn thấy hắn thì chúng lại trực tiếp đi lướt qua như đã coi hắn thành không khí.
“Thú vị thật! Nhưng chuyện hay mới chỉ bắt đầu thôi!”
Mục Vỹ vuốt ve Nhiếp Hồn Châu trong tay, cảnh tượng của mười hai phó điện đang dần hiện lên trong hồ linh hồn của hắn.
“Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà, ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ trước!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, trong Nhiếp Hồn Châu đã loé lên tia sáng màu đỏ, các pho tượng khổng lồ trong đại điện đều chuyển hướng chạy vào hai trong mười hai toà phó điện.
Cùng lúc đó, người của Lục Ảnh Huyết Tông mà Mạnh Quảng Lăng dẫn tới đã đi vào một toà phó điện rộng lớn.
Y nhìn qua thì thấy trong phó điện này có rất nhiều các chiếc hòm bằng vàng lấp lánh.
Y mừng rỡ rồi bước ngay vào.
Ầm ầm…
Ngay sau đó đã có một tiếng động vang lên, các chiếc hòm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3711307/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.