Trông thấy vậy, Bắc Nhất Vấn Thiên buộc phải hạ lệnh giải tán, sau đó men theo mười hai cái cửa tò vò ở hai bên xung quanh để tẩu thoát.
Vì vội vã chạy thoát thân nên mọi người không phát hiện ra cánh cửa lớn đen kịt mới tinh ở đối diện đại điện đang chầm chậm thành hình…
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn, Tần Mộng Dao đã trực tiếp bỏ đi qua một cái cổng vòm.
Mục Vỹ mặc áo bào đen đứng ở một góc của đại điện, lặng lẽ quan sát tất cả.
Các pho tượng ấy tuỳ ý tấn công người khác, nhưng khi nhìn thấy hắn thì chúng lại trực tiếp đi lướt qua như đã coi hắn thành không khí.
“Thú vị thật! Nhưng chuyện hay mới chỉ bắt đầu thôi!”
Mục Vỹ vuốt ve Nhiếp Hồn Châu trong tay, cảnh tượng của mười hai phó điện đang dần hiện lên trong hồ linh hồn của hắn.
“Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà, ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ trước!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, trong Nhiếp Hồn Châu đã loé lên tia sáng màu đỏ, các pho tượng khổng lồ trong đại điện đều chuyển hướng chạy vào hai trong mười hai toà phó điện.
Cùng lúc đó, người của Lục Ảnh Huyết Tông mà Mạnh Quảng Lăng dẫn tới đã đi vào một toà phó điện rộng lớn.
Y nhìn qua thì thấy trong phó điện này có rất nhiều các chiếc hòm bằng vàng lấp lánh.
Y mừng rỡ rồi bước ngay vào.
Ầm ầm…
Ngay sau đó đã có một tiếng động vang lên, các chiếc hòm đó đều tự nổ tung, thứ xuất hiện bên trong không phải là linh khí, đan dược hay võ kỹ, mà là các con linh thú có hắc khí lởn vởn quanh người.
Các con linh thú này khác hoàn toàn với đám linh thú trong khi rừng u ám, quanh người chúng có luồng khí màu đen lởn vởn, còn đôi mắt thì vô hồn như đã chết từ rất lâu.
“Rút! Rút quân mau!”
Mạnh Quảng Lăng tái mặt, vừa định tiến lên đã lập tức lùi bước.
Nhưng lúc này bên ngoài phó điện cũng vang lên tiếng uỳnh uỳnh, thoáng cái mười mấy pho tượng với kích cỡ khác nhau đã vây kín cửa.
“Thiếu chủ, không ra ngoài được, cửa bị chặn rồi ạ!”
“Liều mạng mà xông ra thôi!”
Mạnh Quảng Lăng đứng phía trước vạch Địa Hoàng Bút, nét bút có sức mạnh hiên ngang này lập tức xuyên qua người mấy chục con quái thú đen kịt đang xông tới.
Địa Hoàng Bút là một trong ba món địa khí cực phẩm của Lục Ảnh Huyết Tông, nó có uy lực phi phàm, thiên về tấn công nên khi Mạnh Quảng Lăng sử dụng cũng thấy thuận tay.
Mạnh Quảng Lăng cầm Địa Hoàng Bút vạch từng nét, đám quái thú đen kịt đang lao tới đều bị chặn lại hết.
Nhưng mười mấy pho tượng đá đang chạy từ ngoài cửa vào.
“Thiếu chủ, làm thế nào bây giờ ạ?”
“Ngu xuẩn, chặn chúng lại! Chỉ có mấy pho tượng vớ vẩn cũng khiến các ngươi sợ đến mức này ư?”
Mạnh Quảng Lăng tức giận mắng nhiếc, tốc độ khua bút ngày một nhanh hơn.
Vèo…
Song lúc này lại có một tiếng xé gió chợt vang lên.
Ngay sau đó, một bông hoả liên màu tím đã xuất hiện tại nơi người của Lục Ảnh Huyết Tông đang chống lại các pho tượng.
“Đây là…”
“Hoa sen màu tím!”
“Là Mục Vỹ!”
Lúc nhìn thấy đoá hoả liên màu tím này, mọi người đều muốn chạy đi.
Đáng tiếc là đã muộn!
Ầm…
Một tiếng nổ inh tai vang lên, đoá hoả liên đó đã nổ tung.
Mạnh Quảng Lăng quay lưng lại với cửa nên không nhìn thấy cảnh tượng này, đến khi hoả liên phát nổ và phía sau có hơi nóng bốc lên thì y mới ngoảnh lại vạch một nét bút.
Nhưng sức tàn phá của bông hoả liên ấy quá khủng khiếp, Mạnh Quảng Lăng chỉ tuỳ ý vạch một nét trong lúc không đề phòng nên vẫn bị tàn dư của vụ nổ đẩy lùi.
Y đứng dậy, thấy đội quân gần một trăm người ở phía sau chỉ còn lại ba, bốn mươi người, mắt y bừng lửa giận.
“Mục Vỹ, Mục Vỹ! Ta biết là ngươi, Mục Vỹ, mau ra đây cho ta!”
Mạnh Quảng Lăng liên tục vạch mười mấy nét bút ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên, nhưng đáp lại hành động của y chỉ có tiếng của vô vàn các con quái thú màu đen xông từ phía sau lên, cùng với sự tấn công của các pho tượng lớn ở cửa phó điện.
Mục Vỹ hệt như chưa từng đến đây.
Cùng lúc đó ở trong một toà phó điện khác, người của đảo Thiên Tà cũng gặp tình cảnh tương tự.
Bất Hủ Dịch dẫn người của đảo Thiên Tà đi tới một phó điện, kho báu thì không có, mà lại gặp vô vàn các cửa ải khiến cho quân số giảm mất mười mấy người.
Song khi hắn ta định rút quân thì đã có các pho tượng lớn chặn ở ngoài cửa.
Dù lực tấn công của các pho tượng lớn ấy không mạnh, nhưng khả năng phòng ngự của chúng phải nói là siêu đẳng, tấn công bình thường đều không có tác dụng.
Bất Hủ Dịch vốn là người xuất sắc của đảo Thiên Tà, nhưng cũng phải biến sắc mặt khi chứng kiến cảnh tượng này.
Uỳnh…
Một tiếng nổ vang lên, đại điện rung chuyển, Bất Hủ Dịch tái mặt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gần một trăm người của đảo Thiên Tà thoáng cái đã có mấy chục người bỏ mạng.
“Mục Vỹ!”
Sắc mặt của hắn ta lạnh băng tới mức đáng sợ, miệng thì lẩm bẩm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]