Nhìn bóng tối đen thui bên dưới, Mục Vỹ chỉ cảm thấy cảnh tượng mà hắn trông thấy bây giờ còn lờ mờ hơn cả lần trước.
Hơn nữa, hắn còn có thể mơ hồ nhìn thấy đại điện xuất hiện trên cao.
Các cung điện rộng lớn này đứng sừng sững giữa rừng, nhìn từ xa trông chúng như một con cự thú đang há cái miệng to để chờ con người chui vào.
Mục Vỹ phóng tầm mắt nhìn xuống dưới thì thấy cảnh tượng u tối này khiến con người ta cảm thấy bị đè nén khó chịu.
Nơi đây chính là Vạn Quỷ Phủ Quật, đại bản doanh của Quang Minh Giáo từ hàng chục nghìn năm trước, nhưng bây giờ chỉ còn là một nơi hoang tàn bí ẩn.
“Đến rồi!”
Lí Trạch Lâm nhìn xuống dưới rồi nói.
Lúc này, mọi người đang đứng thành từng nhóm nhỏ ở bên ngoài Vạn Quỷ Phủ Quật.
“Sao? Người của điện Tam Cực đến rồi ư?”
“Mấy năm nay, điện Tam Cực cũng đang sa sút rồi, thiên tài mạnh nhất trong môn phái cũng chỉ có Lí Trạch Lâm, mà mới là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư thôi, so với Thánh Đan Tông và Lục Ảnh Huyết Tông thì còn kém xa”.
“Vậy thôi chứ sao, điện Tam Cực vốn được gây dựng từ ba gia tộc hạng nhất, chứ có phải gia tộc lớn truyền thừa hàng chục triệu năm như nhà họ Vỹ đâu”.
Thấy người của điện Tam Cực tới, đám đông bắt đầu bàn tán.
Đâu chỉ có con cháu thiên tài của các thế lực siêu cấp ở Trung Châu Đại Lục muốn thám hiểm Vạn Quỷ Phủ Quật, ngoài ra còn có thủ lĩnh của các thế lực hạng nhất và hạng hai nữa.
Nơi đây giờ phải có đến hàng nghìn người.
Lần này không giống lần trước, vì đại điện của Vạn Quỷ Phủ Quật tự động nhô từ dưới đất lên, rất nhiều người tin dấu hiệu này có nghĩa là điềm báo tốt lành kho báu sắp lộ diện.
Người của các thế lực lớn đều đã tập trung đầy đủ.
Hây…
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng hô chói tai vang lên trên cao, một cơn cuồng phong kéo tới.
“Người của Thánh Đan Tông đến rồi kìa!”
Trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều có suy nghĩ ấy trong đầu.
Thánh Đan Tông chính là thế lực lớn siêu cấp ở Trung Châu Đại Lục, gốc rễ và thực lực đều mạnh hơn hẳn các thế lực lớn siêu cấp khác.
Cũng chỉ có Thánh Đan Tông mới tạo ra được cảnh tượng này.
Mục Vỹ ngước nhìn thì thấy Thánh Đan Tông phải có tới hàng trăm người.
Người đi đầu chính là Bắc Nhất Vấn Thiên.
Đứng hai bên hắn ta là Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ đang có vẻ mặt khác nhau.
Phía sau có một cô gái che mặt, cô gái ấy giẫm lên đoá tuyết liên rồi bay lượn nhờ tu vi cảnh giới Thông Thần của mình, chứ không ngồi linh thú bay.
Thường thì hầu hết võ giả cảnh giới Thông Thần đề có thể bay lượn, nhưng hành động này tốn rất nhiều chân nguyên.
Vì thế nếu là một hành trình khá xa, các võ giả sẽ chọn cưỡi linh thú bay.
Nhưng cô gái này lại bay suốt quãng đường nhờ vào chân nguyên của mình, chứng tỏ thực lực rất mạnh.
Mục Vỹ thầm thấy hơi hoang mang khi nhìn cô gái che mặt đó, bàn tay hắn không nhịn được run lên.
“Dao Nhi…”
Bây giờ, hắn mặc y phục đen, đội mũ cùng màu và còn đeo khăn che mặt rồi đứng phía sau điện Tam Cực.
Còn nhóm Vương Tâm Nhã và Vương Hinh Vũ thì đứng ở phía trước.
Hắn đang lẳng lặng đứng ở một góc mà khó có ai chú ý tới.
“Để các vị phải chờ lâu rồi!”, Bắc Nhất Vấn Thiên đáp xuống nhìn mọi người rồi nói.
“Đồ thần kinh, ai thèm chờ các người!”
Mục Vỹ thầm chửi bới một câu, sau đó tập trung nhìn Tần Mộng Dao.
Hắn và Tần Mộng Dao đã bốn năm không gặp, bao nhiêu nhớ nhung đều tích từ bốn năm trước.
Lần này gặp lại, hắn cảm thấy vô cùng chua xót.
Ngay cả vậy thì trong lòng hắn vẫn thấy ấm áp.
“Vạn Quỷ Phủ Quật này vô cùng nguy hiểm, dù lần này đại điện tự mở, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận ứng phó với nguy cơ xung quanh. Các vị, thời gian không chờ ai cả nên Thánh Đan Tông ta đi trước đây!”
Bắc Nhất Vấn Thiên chắp tay rồi dẫn người của Thánh Đan Tông tiến bước nhanh.
Lúc này, Mục Vỹ phát hiện Bắc Nhất Vấn Thiên lùi lại một bước để nhường cho Tần Mộng Dao đi trước.
“Đúng là loại bất tài, vào lúc quan trọng lại phải dựa vào phụ nữ!”, Mục Vỹ thầm mắng một câu rồi đứng im tại chỗ.
Thấy người của Thánh Đan Tông đi vào rừng sâu tối tăm, người của các thế lực khác cũng lũ lượt đi theo.
Trong đoàn người, thánh địa Trì Dao có hơn chục người.
Trì Thiên Vũ dẫn đầu các thiên tài của thánh địa Trì Dao xếp hàng theo thứ tự.
Cô gái được gọi là Doãn Nhi hơi cúi người xuống, hai tay xoắn lại với nhau, chứng tỏ vẫn đang rất lo lắng.
Nhưng bây giờ, hầu hết các nhóm đều đi vào rừng hết rồi.
“Mục Vỹ, chúng ta làm gì bây giờ?”, Lí Trạch Lâm nhìn Mục Vỹ rồi trầm giọng hỏi nhỏ.
“Còn làm gì nữa?”, Mục Vỹ nhún vai đáp: “Ngươi muốn nói cho họ biết thì nói, còn họ có tin hay không thì kệ họ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]