Chương trước
Chương sau
Lý Thông này giống một kẻ ngu ngơ, Tề Vũ Hiên nói sao thì y nghe vậy. “Người đâu, bắt hắn lại!” Lí Thông hạ lệnh, các hộ vệ phía sau lập tức xông lên. “Bắt ta?” Mục Vỹ cười lạnh một tiếng rồi nhảy lên.

Hắn điểm một cái, một luồng áp lực cực lớn trực tiếp đánh cho những kẻ khác phải lùi bước.

Lí Thông đó vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ bất động.

“Thiếu gia Lí Thông, giờ còn định bắt ta nữa không?”, Mục Vỹ bước tới nhìn Lí Thông rồi lạnh lùng hỏi.

“Ngươi... ngươi...”

Vút...

Đúng lúc này có một âm thanh vang lên, một thanh trường kiếm lao tới nhanh như điện, may mà Mục Vỹ phản ứng nhanh nhạy, thanh trường kiếm đó lướt qua mặt hắn.

“Vị bằng hữu này, có chuyện gì thì nói chứ sao phải làm vậy?”

Một giọng nói thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu mọi người.

Có một người đang đứng ngạo nghễ trên cửa lớn của nhà họ Hồng, sau lưng đeo vỏ kiếm, còn thanh trường kiếm đó đã bay lại tay gã.

“Lí Trạch Lâm!” Trông thấy người đó, Lí Thông gọi toáng lên: “Ca, mau cứu đệ, cứu đệ với!”

Nhưng ánh mắt Mục Vỹ nhìn người này khiến tất cả mọi người thấy có vẻ là

Thiên hạ thật nhỏ bé, hắn lại có thể gặp Lí Trạch Lâm ở đây.

Xem ra Lí Trạch Lâm này cũng là người nhà họ Lí của điện Tam Cực rồi. “Xin hỏi, không biết đệ đệ không hiểu chuyện của ta đã chọc gì tới các hạ?” “Xem đây!”

Nhưng đáp lại câu hỏi của Lí Trạch Lâm lại là thanh trường kiếm phóng tới của Mục Vỹ.

Lí Trạch Lâm biến sắc mặt rồi cũng vung kiếm lên. Kiếm của gã đã nhanh hơn rất nhiều lần so với trước kia.

Mọi người có mặt ở đó chỉ có thể nhìn thấy cánh tay gã lắc lư, chứ không nhìn được đường kiếm.

Tương tự như Lí Trạch Lâm, kiếm của Mục Vỹ cũng có khí thế mạnh mẽ, song dù kiếm của Lí Trạch Lâm rất nhanh, nhưng vẫn không thể phá được phòng ngự của Mục Vỹ.

“Kiếm thế!”

Lí Trạch Lâm kinh ngạc nhìn Mục Vỹ rồi nói.

Hèn chỉ khi giao đấu với Mục Vỹ, gã luôn thấy phía trước có sức mạnh vô hình mênh mang vô tận.

Điểm mạnh của kiếm thế là sử dụng sức mạnh của thiên nhiên.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Không ngờ trước mặt gã lại là một kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý, Lí Trạch Lâm lập tức thấy căng thẳng.

Tốc độ của kiếm tiếp tục bùng nổ, mọi người chỉ còn thấy hai bên đang giao. chiến, chứ hoàn toàn không biết tình hình cụ thể thế nào.

“ớ” Nhưng trong lúc đang giao chiến, Lí Trạch Lâm chợt ngẩn người. “Là ngươi!” Lí Trạch Lâm bỗng thở dài nói. “Ha ha... Thì ra là ngươi, bảo sao! Ngày xưa ta đã thua ngươi, giờ để xem mấy năm qua ngươi đã tiến bộ thế nào nhé!”, Lí Trạch Lâm cười lớn như thả lỏng toàn

thân, sau đó tăng tốc độ vung kiếm.

Tiếng cheng cheng vang lên trên không trung, tiếng kiếm va chạm như một khúc nhạc.

Cuối cùng rất lâu sau, có máu tưới bắn ra từ trong trận giao chiến đó, tiếp đến là một bóng người bay ra theo.

“Cạt 'Thấy Lí Trạch Lâm ngã xuống, Lí Thông tái mét mặt. Đến Lí Trạch Lâm còn thua thì y xong đời thật rồi!

“Ha ha..”, Lí Trạch Lâm cười lớn tại chỗ ngã rồi nói: “Hơn ba năm rồi mà ta vẫn thua ngươi, ngươi đã luyện kiếm thế đến đại thành rồi đúng không?”

“Khoái kiếm của ngươi cũng thuần thục hơn nhiều rồi!", Mục Vỹ mỉm cười rồi đáp xuống.

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười ha hả.

Mục Vỹ luôn đánh giá Lí Trạch Lâm là một người chính trực nên hắn không có ấn tượng xấu về gã.

Đồng thời Lí Trạch Lâm cũng khâm phục kiếm thế của Mục Vỹ, xét về lĩnh ngộ với kiếm thì gã chỉ phục duy nhất một người là Mục Vỹ!

Thấy hai người vừa đánh nhau xong lại cười nói rôm rả, mọi người đều không hiểu ra làm sao.

Hồng Thừa Thụ run rẩy lẩm bẩm: “Hỏng rồi, không ngờ Tử Mộc và người nhà họ Lí lại quen nhau, mà nhà họ Lí lại thông đồng với nhà họ Tê, kiểu này là không

hay rồi!”

Hồng Thừa Thụ cứ ngỡ Mục Vỹ là một kẻ phiêu bạt giang hồ nên đang muốn chiêu mộ hắn vào gia tộc nhà mình, nhưng ai dè hắn lại quen biết Lí Trạch Lâm.

“Lí Thông, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lí Trạch Lâm nhìn Lí Thông trách mắng.

“Ca, không phải chuyện của đệ mà là Tề Vũ Hiên. Ông ta nói nhà họ Hồng có ý đồ tạo phản, còn che giấu hung thủ giết người nên bảo đệ tới xử lý, họ còn đưa


Tê Vũ Hiên đã biết Lí Trạch Lâm này không phải đến giúp mình, mà là nhà họ Hồng!

“Tê Vũ Hiên, ông còn gì để nói nữa không?”, Lí Trạch Lâm lạnh lùng nhìn Tê Vũ Hiên rồi hỏi.

“Không!” “Tốt, ta tha cho ông một mạng, số linh thạch mà ông phải nộp cho điện Tam Cực năm nay sẽ tăng gấp đôi, tiện thể nộp luôn cho nhà họ Hồng nữa, mau đi làm địt"

Lí Trạch Lâm xua tay, hoàn toàn phớt lờ ông ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.