Chương trước
Chương sau
Trước nhà họ Hồng lúc này.

Đội quân hàng trăm người cầm cung tên vào tư thế, sẵn sàng bắn những mũi tên dài ra bất cứ lúc nào.

Võ giả của nhà họ Hồng và nhà họ Tề đang quỳ hết dưới đất, mặt mày ai nấy đều có vẻ hoảng sợ.

Bọn họ sợ hãi như thế là bởi trên tấm bảng phía trước đội quân có viết chữ Lí nạm vàng rất lớn.

Một người nhảy xuống ngựa phía dưới tấm bảng đó rồi đi tới chỗ mọi người.

“Hồng Thừa Thụ, điện Tam Cực chỉ thị cho ông làm thành chủ của thành Vân Khê, tại sao bây giờ lại có xô xát chém giết ở đây?”, người thanh niên đó đi tới cạnh Hồng Thừa Thụ rồi lạnh lùng nói.

“Bẩm Lí thiếu gia, Tê Vũ Hiên toan cướp vị trí phủ thành chủ của ta nên dẫn người tới gây rối!” “Sao?”

Người thanh niên đó cau mày hỏi: “Tê Vũ Hiên, ông là trưởng tộc của nhà họ. 'Tầ, nói xem có chuyện này không?”

“Bẩm thiếu gia, có một người thanh niên tên là Tử Mộc đã tới thành Vân Khê, kẻ này đã giết hộ vệ của nhà họ Tề ta. Nay ta đến bắt hắn, nhưng Hồng Thừa Thụ này cứ gây khó dẽ!”, Tê Vũ Hiên hừ nói: “Ông ta thiên vị người ngoài như vậy thì sao xứng làm thành chủ của thành Vân Khê!”

“Tề Vũ Hiên, ngươi đừng có mà đặt 1”, Hồng Thừa Thụ tức giận quát: “Tử

Mộc tiên sinh vừa tới nhà họ Hồng ta, còn cứu lão phu một mạng, rõ ràng là ngươi đang vu oan cho người ta!”

“Hồng Thừa Thụ, ông nói thế là sao hả?”

Thiền Hạng khó chịu nói: “Ý ông là một thầy luyện đan năm sao như Thiền Hạng ta lại đi bao che cho Tê Vũ Hiên ư! Ông nói thế là đang sỉ nhục thanh danh của ta, có biết không hả?”

“Ngươi? Loại như ngươi cùng đòi có thanh danh ư?”

“Láo!”

Hai bên tranh cãi kịch liệt, có vẻ sắp đánh nhau đến nơi.

“Khụ khụ..”

Người thanh niên cau mày rồi ho khan vài tiếng, hai bên lập tức im lặng.

“Hồng Thừa Thụ, chuyện này là ông không đúng, dẫu sao Tử Mộc đó cũng là người ngoài. Hắn đã giết người của nhà họ Tề, sao ông còn che giấu cho hắn mà

không giao cho nhà họ Tê?”

Người thanh niên chắp tay sau lưng rồi mỉm cười nói: “Bây giờ hãy giao hắn ra đây ngay!”

“Cái gì?”

Nghe thấy câu nói của người thanh niên cùng nụ cười nham hiểm của Tề Vũ Hiên, Hồng Thừa Thụ trợn trừng mắt.

Điện Tam Cực là thế lực rất lớn quản lý phía Đông Trung Châu, có địa vị tương đương với Thánh Đan Tông. Thường thì ngoài việc thi thoảng ra ngoài kiểm tra tình hình ra thì họ gần như không bao giờ lộ diện.

Ra là thế, bảo sao hôm nay Lí Thông này lại tới thành Vân Khê.

Điện Tam Cực do ba nhà Lí, Vương và Dương cùng nhau gây dựng, Lí Thông này chính là con cháu nhà họ Lí.

“Tử Mộc tiên sinh hiện không ở đây!”, Hồng Thừa Thụ lập tức đáp lại với giọng điệu ấp úng.

“Không sao, ta có thể chờ!”, Lí Thông mỉm cười, nhìn sang Hồng Lâm đang đứng cạnh Hồng Thừa Thụ rồi vui vẻ nói: “Lâm muội muội, lâu rồi không gặp, ta nhớ muội lắm đấy!”

“Lưu manhl”

“Sao cơ? Lâm muội muội, ta đại diện cho nhà họ Lí của điện Tam Cực đấy, muội ăn nói cho cẩn thận, không thì nhà họ Hồng của muội sẽ bị tiêu diệt toàn tộc vì tội coi thường điện Tam Cực đấy!”

“Ngươi...”

Hồng Lâm tức giận đến đỏ mặt.

Đúng là bọn họ không thể đắc tội với nhà họ Lí, ba gia tộc lớn của điện Tam Cực luôn đồng lòng nhất trí nên mới có thể phát triển hưng thịnh ở phía Đông

Trung Châu.

“Lí công tử đang tìm tại hạ sao?”, đúng lúc này, một giọng nói hoà nhã vang

lên.

Mục Vỹ khoan thai đi tới.

“Tử Mộc!”

Thiền Hạng không nhịn được run lên khi nhìn thấy Mục Vỹ.

Gã biết rất rõ sư phụ của mình siêu phàm đến cỡ nào, đến điện Tam Cực cũng không dám đắc tội với một võ giả như sư phụ của gã.

Nhưng sau khi Tử Mộc này và sư phụ của gã giao đấu thì người trở về lại là Tử Mộc!

Thế sư phụ gã đâu rồi? Thiền Hạng càng run rẩy nhiều hơn.

“Lí công tử, Thiền Hạng vừa nhắc đến tại hạ đúng không?”, Mục Vỹ quay lại nhìn Thiền Hạng, giữa đôi lông mày hắn có một vệt màu đỏ.

“Không, không, không phải hắn đâu!” Thiền Hạng ngồi phịch xuống đất, người run như cầy sấy.

Đến sư phụ gã còn không phải đối thủ của Tử Mộc, rốt cuộc người này mạnh đến mức nào?

“Đại sư Thiền, không phải hắn ư?”, Tê Vũ Hiên chỉ vào Mục Vỹ rồi nghi ngờ. hỏi: “Rõ ràng là hắn mà. Ban nấy, sư phụ của ngươi chẳng đuổi theo hắn còn gì? Sao bây giờ ngươi lại nói không phải hắn!”

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Lí Thông cau mày hỏi.

“Không phải hắn, không phải hắn đâu. Ta nhận nhầm người rồi, cáo từ, cáo từ”

“Đừng đi vội!”

Mục Vỹ bước lên trước tóm lấy Thiền Hạng, sau đó ghé sát vào tai gã nói nhỏ: “Ngươi định nói cho Lục Ảnh Huyết Tông biết ta đã giết Huyết Vô Song rồi à?”

“Quả nhiên ngươi...”

Phụt...

Nhưng Thiền Hạng còn chưa nói hết câu đã phụt một tiếng, máu tươi thuận theo cổ của gã chảy xuống.

Chết!

Thiền Hạng đã chết!

Tề Vũ Hiên ngẩn người khi nhìn thấy xác của Thiền Hạng nằm dưới đất. “Tử Mộc tiên sinh!”

Hồng Thừa Thụ vội bước tới nhìn Tử Mộc rồi nói nhỏ: “Tử Mộc tiên sinh, đây là công tử nhà họ Lí của điện Tam Cực, tiên sinh nhớ tuyệt đối đừng chọc vào y”.

Đừng chọc vào? Nhưng hình như bây giờ hắn lại muốn làm thết


“Ngươi mới vu vạ cho người khác đấy!”

Thấy tình hình có vẻ sai sai, Tê Vũ Hiên lập tức quát mắng: “Lí Thông thiếu gia, xin cậu hãy hạ lệnh bắt tên này lại để tra hỏi kỹ càng, xem hắn có phải gian tế được nơi khác cử tới để gây tranh chấp cho các thành trì dưới trướng của điện

Tam Cực không”.

“Có lý!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.