Mục Vỹ ở trên cao nở nụ cười vui mừng.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt đáp xuống đất rồi đi tới chỗ mọi người.
Chắc chắn hắn sẽ phải giết Thái Hoàng Dục và Lâm Sa Vũ.
Bây giờ hai lão già ấy đã sức cùng lực kiệt, dù họ là cảnh giới Thông Thần †ầng thứ sáu, nhưng đã dùng gần hết thực lực, vì thế thấy Mục Vỹ đi tới, họ cũng không thể làm gì được nữa.
“Mục Vỹ, đừng giết bọn ta. Chúng ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật!”
Lâm Sa Vũ có vẻ kinh ngạc, run rẩy nói: “Đồng ý không?”
“Nếu ta nói thì ngươi sẽ tha cho bọn ta chứ?”
“Được!”
Lâm Sa Vũ lập tức nói: “Hình như cha ngươi chưa chết. Hôm đó, cha ngươi bị Lục Khuê truy sát, ông ta chắc chắn là cha ngươi đã chết rồi, nhưng bọn ta lại không tìm thấy xác của Mục Thanh Vũ trong bầy thú!”
“Thế mà đòi ta tha cho à? Tha cái đầu ông ý!”
Mục Vỹ tức giận quát: “Cha ta chết không toàn thây vì rơi vào trong làn sóng yêu thú, đến xác cũng không tìm thấy mà ông dám nói với ta là cha ta vẫn còn sống ư?”
“Được rồi!”
Mục Vỹ lạnh mặt rồi bắn một bông hoả liên ra, bông hoa ấy dính vào người Thái Hoàng Dục.
Sau đó dù là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng Thái Hoàng Dục cũng không thể chống lại được.
Một là vì lão ta đã mất quá nhiều sức, hai là gần đây Mục Vỹ đã điều khiển thiên hoả thuần thục và khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3679334/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.