Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan đứng trước đoàn quân nhà họ Tiêu mà sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Niệm Linh Quan vốn định làm ngư ông đắc lợi, ra tay sau trận đại chiến của hai phe.
Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, bọn họ thấy vô cùng khiếp sợ. Nếu bọn họ thật sự làm thế thì giờ chắc cũng sẽ thê thảm như Lục Ảnh Huyết Tông, Thánh Đan Các, nhà họ Lâm, Cổ và hoàng thất rồi.
Còn Bắc Nhất Vấn Thiên vì sao cũng bị Mục Vỹ áp chế như vậy.
“Linh Quang Thập Tự Trảm!”
Bị chiếc đuôi ấy áp chế, Bắc Nhất Vấn Thiên đã hoàn toàn bùng nổ.
Một chữ thập xuất hiện trước mặt hắn ta rồi chặn cái đuôi đó lại.
“Mục Vỹ, chết đi!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt rồi đâm một kiếm ra.
Tiếng vun vút vang lên.
Hắn ta không ngừng chém về phía chiếc đuôi đó.
Dần dà, thanh trường kiếm của Bắc Nhất Vấn Thiên đã bị lửa nung nóng cháy.
Dù là cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy, nhưng hắn ta vẫn không thể khắc chế được sức nóng của ngọn lửa ấy.
“Chết tiệt! Nếu không nhờ thiên hoả thì nhất định ta đã giết hắn tại chỗ rồi”, Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, không nhịn được mắng nhiếc.
“Năm xưa, nếu không có sư phụ ngươi thì ngươi đã chết từ lâu rồi, chứ còn ở đó mà nói mấy lời này à? Mang tiếng đệ tử số một của Thánh Đan Tông, ta thấy
cũng thường thôi!”
Mục Vỹ lạnh lùng nói, sau đó một chiếc đuôi nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3678699/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.