Chương trước
Chương sau
“Phu nhân, đại sư Tử Mộc đã giữ đúng lời hứa, Doãn Nhi đã tỉnh lại, vì thế nhà họ Tiêu chúng ta hãy rút khỏi trận chiến này thôi!”, Tiêu Chiến Thiên thở dài một hơi rồi nói.

“Rút?” Niệm Linh Quan cười nhạo nói: “Tiêu Chiến Thiên, đầu óc chàng có vấn đề à?” “Bây giờ, bốn gia tộc lớn và Thánh Đan Các đang đối đầu với Lục Ảnh Huyết

'Tông và Thông Thần Các, bất luận bên nào thắng hay thua, kết quả đều rất thê thảm”.

“Nếu Thánh Đan Các thắng thì chúng ta sẽ bị nói là chỉ nghĩ cho bản thân nên phản bội liên minh, còn nếu Thông Thần Các thắng thì chàng nghĩ họ có bỏ qua cho chúng ta không?”

“Nhưng Tử Mộc đó đã nói rồi, nếu chúng ta lui binh thì sau khi chuyện này kết thúc, mọi thứ sẽ bình yên trở lại, Doãn Nhi cũng sẽ trở lại như xưa...

“Hắn nói ư?”

Niệm Linh Quan cười lạnh nói: “Hắn chỉ là một tên hộ vệ cỏn con của Thông Thần Các thì có quyền lực tới đâu?”

“Lão Tiêu, chàng ngốc quá rồi đấy!” “Bất kể Thánh Đan Các hay Lục Ảnh Huyết Tông thắng trận này, nhà họ Tiêu chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Nếu đã vậy, chỉ bằng chúng ta

ngồi xem hổ đấu luôn!”

Niệm Linh Quan tự tin nói: “Sau khi trận chiến này kết thúc, dù bên nào thắng thì cũng thiệt hại lớn”.

“Vi thế chúng ta cứ ngồi xem thôi, cuối cùng dù là bên thắng cũng chẳng còn sức mà chống lại chúng ta nữa đâu. Đến lúc ấy, đế quốc Nam Vân sẽ là đế quốc Tiêu Thị!"

“Nhưng mà Tử Mộc...”

“Tên ngông cuồng ấy có sống được đến cuối trận hay không còn chưa biết, chàng để ý tới hắn làm gì? Dẫu sao Doãn Nhi cũng đã sống lại rồi, chẳng còn gì có thể uy hiếp chúng ta được nữa!”

Niệm Linh Quan tự tin nói với vẻ tươi cười.

Lúc này, Tiêu Doãn Nhi đã tỉnh lại, nghe Tiêu Khánh Dư kể lại mọi chuyển đã xảy ra trong ba năm qua.

“Dù cha mẹ thất tín và hại thầy Mục, nhưng họ vẫn là cha mẹ của chúng ta. Suốt ba năm qua, chưa một ngày nào đệ không bị giày vò và thấy hổ thẹn với thầy Mục”.

Tiêu Khánh Dư buồn bã, nước mắt trực trào.

“Đệ nói Tử Mộc là một thầy luyện địa khí hạ phẩm, đồng thời còn là thầy luyện đan tám sao?”, Tiêu Doãn Nhi trợn tròn mắt nhìn Tiêu Khánh Dư.

“Vâng!” Vậy rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào? Tại sao lại tới giúp Thông Thần Các? Một lát sau, đôi mắt Tiêu Doãn Nhi rực sáng, miệng nở nụ cười.

“Mục Vỹ không thể chết được!”, đôi mắt của Tiêu Doãn Nhi sáng lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn.

“Tỷ tỷ, tỷ đang nói linh tỉnh gì thế!”, Tiêu Khánh Dư ngẩn ngơ nói: “Ba năm trước, mọi người đã tận mắt trông thấy thầy Mục nhảy vào Lôi Âm Cốc, hơn nữa ba gia tộc lớn còn canh ở đó những một tháng trời thì sao thầy Mục có thể...”

... Mang tiếng là học trò của Mục Vỹ mà đệ dốt thế hả!”, Tiêu Doấn Nhi cười mắng: “Huynh ấy chưa chết đâu, nếu huynh ấy mà chết thì tỷ tỷ của đệ cũng đã chết rồi”.

Chính Tiêu Doãn Nhi cũng không phát hiện khi nói ra câu này, trong lòng cô ấy rất thư thái.

“Lão đại này, ông thầy ấy của ngươi khéo chưa chết thật...”

Giọng nói của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vang lên trong đầu Tiêu Khánh Dư.

“Cái gì?”

“Trong cơ thể của Tử Mộc tiên sinh ấy có một tia khí tức cực giống thầy Mục. của ngươi, mỗi tội trên người Tử Mộc đó hình như có thiên hoả đã che đậy khí tức ấy. Nhưng vì ta vốn là thánh thú thuộc tính hoả nên rất quen thuộc với thiên hoả nên mới có thể nhận ra ngoài khí tức lửa thì còn khí tức khác nữa”.

“Sao giờ ngươi mới nói?”

“Ngươi có hỏi đâu!”

“Tỷ, thế giờ phải làm sao?”, Tiêu Khánh Dư không biết làm sao nên nhìn Tiêu Doãn Nhi.

“Làm sao ư?”, Tiêu Doãn Nhi cau mày đáp: “Với suy tính của cha mẹ thì chắc. chắn sẽ không chịu để nhà họ Tiêu ra mặt, lần này tỷ nhất định không để Mục Vỹ xảy ra chuyện gì nữa”.

Tiêu Doãn Nhi bắt đầu rơi vào trâm tư.

Cùng lúc đó, người của mười Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông đang tụ tập trước Thánh Đan Các.

“Mạnh Quảng Lăng, tiếp theo phải xem ngài thể hiện thế nào rồi!”

Mục Vỹ nhìn đoàn quân của Lục Ảnh Huyết Tông tập trung bên ngoài Thánh Đan Các rồi cười nói: “Qua trận chiến này, ta nghĩ chắc ngài cũng biết sự lợi hại của thần binh và đan dược của Thông Thần Các chúng ta, ta không cần phải nói nhiều nữa đúng không?”

“Ha ha... Tử Mộc tiên sinh đúng là cao nhân!”

Mạnh Quảng Lăng nói câu này thật lòng.

Đúng là tất cả đan dược do chính Thông Thần Các bán ra đều rất thần kỳ.

Hơn nữa dù là thần binh cùng cấp, nhưng thần binh mà Lục Ảnh Huyết Tông bọn họ dùng của Thông Thần Các luôn có uy lực mạnh mẽ hơn của ba gia tộc lớn

và Thánh Đan Các.


Không phải Mạnh Quảng Lăng chưa nghĩ tới lý do Tử Mộc giúp đỡ Lục Ảnh Huyết Tông, sau khi bốn thế lực lớn bị tiêu diệt thì sẽ tới Lục Ảnh Huyết Tông ư?

Nếu Tử Mộc này thật sự có suy tính như vậy, y chỉ có thể nói Thông Thần Các cũng sắp tới ngày diệt vong rồi.

Tinh anh của Lục Ảnh Huyết Tông tại đế quốc Nam Vân ba năm qua đâu có ăn không ngồi rồi!

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.