“Hả? À! Ờm... không!”
Nhìn thấy người đó, Mục Vỹ đỏ mặt rồi hơi luống cuống.
“Sao nhìn thấy ta, huynh lại cuống lên thế?”
“Cuống á? Thì thấy muội xinh thêm nên kích động, ha ha... Ba năm không gặp, muội khác trước nhiều lắm, xinh hơn, đặc biệt là giống một người phụ nữ trưởng thành... khụ khu...”
Mục Vỹ biết mình lỡ lời nên lập tức uống một hớp rượu.
Chính hắn đã chiếm mất cái ngàn vàng của con gái nhà người ta mà giờ còn khen người ta là trưởng thành, đúng là hơi xấu hổ thật.
“Huynh không cần phải như vậy!”
Vương Tâm Nhã cười nói: “Đây là chuyện muội muốn làm, hơn nữa chưa hỏi ý kiến huynh là muội không đúng. Huynh đã có thê tử tương lai, muội biết huynh rất yêu cô ấy, nhưng ta đã không kiềm chế được bản thân...
Mục Vỹ thầm thở dài.
Đúng thế thật, lần nào hắn gặp nha đầu này cũng là ở trên giường.
Lần thứ nhất chuyện gì gì đó cũng suýt xảy ra, còn lần thứ hai thì làm thật rồi!
Nhưng cứ tiếp tục thế này thì e hắn sẽ chọc giận rất nhiều cô gái mất...
“Muội không cần huynh chịu trách nhiệm, chỉ mong huynh nhớ từng có một người con gái như muội là đủ rồi!, Vương Tâm Nhã mỉm cười trông có vẻ đau
thương.
Nhiều người đã được định trước chỉ có thể bước qua đời nhau, nhưng dù thế thì cô ta cũng mong lưu lại một tia sáng rực rỡ.
“Trách nhiệm!” Mục Vỹ chợt nói: “Ta đã làm gì thì sẽ chịu trách nhiệm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3658671/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.