"Có chuyện gì vậy?”
Cửa mở, Vương Tâm Nhã nhẹ nhàng vào phòng, đôi chân thanh mảnh xinh đẹp hiển lộ dưới làn váy tím ngắn.
"Không có gì đâu! Thầy... Tử Mộc tiên sinh bị bệnh, gần đây làm việc hơi vất vả nên xuất hiện vài vấn đề nhỏ ấy mà", Tê Minh vội vàng đáp.
Cậu ấy sợ Vương Tâm Nhã nhận ra có điều khác thường nên hơi luống cuống.
Nhưng Vương Tâm Nhã tỉnh ý như thế, sao không để ý đến biểu hiện kỳ lạ của họ được.
"Tử Mộc tiên sinh vừa đến là các ngươi cứ sao sao, để ta xem khuôn mặt của Tử Mộc tiên sinh này thế nào".
Vương Tâm Nhã tiến lên vén tấm lụa trên mặt Mục Vỹ ra. "Các chủ..."
'Tề Minh chạy đến ngăn cản nhưng Vương Tâm Nhã lách người, đột ngột tăng tốc độ. Không ai ngờ cô ta xuất thủ một cách bất thình lình như vậy.
Lụa che mặt bị lột xuống. Nhìn khuôn mặt trắng tái và đôi môi mím chặt của người đang ngủ mê man, Vương Tâm Nhã chỉ cảm thấy toàn thế giới đều quay cuồng.
"Mục Vỹ... Mục Vỹ, là Mục VỹI"
Vương Tâm Nhã nhìn người đó, run rẩy vươn ngón tay ngọc lại gần gương mặt thanh tú kia.
Qua ba năm, Mục Vỹ còn sống, vẫn còn hiện diện trước mặt cô ta.
"Các ngươi biết hết, tất cả mọi người đều biết, chỉ mình ta là không..., Vương 'Tâm Nhã cười buồn nhìn Mục Vỹ.
"Các chủ... thầy Mục..."
Tề Minh bối rối giải thích.
"Thầy ấy bảo các ngươi không được nói cho ta biết chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3658667/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.