Chương trước
Chương sau
"Đến lúc rồi!" Mục Vỹ quát một tiếng rồi giơ tay lên, phát ra tiếng soạt: "Bắt đầu!” Máu tươi chảy ra đầu ngón tay hắn, rơi tí tách không ngừng.

Máu nơi đầu ngón tay Mục Vỹ theo ngọn lửa màu tím tiến vào trong lò luyện Phong Thiên.

Xixi...

Lò luyện Phong Thiên lập tức phát ra mấy âm thanh xì xì, máu chảy ra khỏi ngón tay Mục Vỹ càng lúc càng nhanh.

Khuôn mặt hẳn dần đỏ lên.

Rồi sau đó tái đi.

Thay vào đó là vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống.

Nhưng Mục Vỹ không dừng lại mà tiếp tục để máu chảy nhanh hơn. "Mục Vỹ, dừng được rồi đấy!"

Cam Kinh Vũ nhắc nhở khi thấy người Mục Vỹ bắt đầu run rẩy. Nhưng hắn không quan tâm.

Hắn vẫn để tinh huyết của mình chảy ra và dung hợp từng giọt một với đan dược trong lò luyện Phong Thiên.

Mục Vỹ bắt đầu loạng choạng, môi khẽ run.

"Mục Vỹ, cậu không được làm tiếp nữa!"

Cam Kinh Vũ tiến lên vươn hai tay ra giữ Mục Vỹ lại.

Nếu để mặc chuyện này tiếp diễn thì Mục Vỹ sẽ chết.

"Đợi chút nữa đãt"

Giữa lúc đó, Mục Vỹ chợt lên tiếng.

"Còn thiếu một chút nữa thôi!", hắn không muốn bỏ cuộc.

Nhưng rõ ràng hắn đã đến giới hạn rồi.

"Cậu cứ cứng đầu như thế sẽ chết mất!", lòng Cam Kinh Vũ nóng như lửa đốt.

"Một trăm bước đã đi được chín mươi chín bước, sao có thể... thua tại... bước cuối cùng..."

Mục Vỹ cười cay đắng nhìn Cam Kinh Vũ, vẫn không chịu cầm máu.

"Dừng lại mau! Cậu không chịu dừng thì ta bắt cậu dừng!", Cam Kinh Vũ tức. giận quát rồi tiến lên định kéo Mục Vỹ ra.

Song, ông cụ vừa chạm đến Mục Vỹ thì hắn ngã nhào xuống đất, không đứng lên nổi.

"Chết tiệt"

Cam Kinh Vũ lập tức cho Mục Vỹ ăn một viên đan dược, sau đó thận trọng lại gần lò luyện Phong Thiên.

Mở nắp lò.

Hương đan dược xộc vào mũi.

"Hồi Thiên Đan!"

Cam Kinh Vũ thảng thốt nhìn viên đan dược màu đỏ như một đóa sen máu nở. rộ trong lò luyện đan.

Không ngờ Mục Vỹ luyện chế Hồi Thiên Đan thành công rồi.

Ngặt nỗi tên này đúng là quá bướng bỉnh, đan dược xong rồi, bản thân cũng sắp ngỏm luôn.

Khi cầm viên đan dược lên, nét mặt Cam Kinh Vũ lại thay đổi.

"Hồi Thiên Đan này... màu sắc và đường vân không chỉ là ở bát phẩm thượng đẳng, trời ơi..., Cam Kinh Vũ khiếp sợ nhìn Hồi Thiên Đan trong tay.

Viên Hồi Thiên Đan này xếp vào đan dược cửu phẩm luôn cũng được... "Người đâu!" Cam Kinh Vũ hô lớn.

'Tề Minh và những người khác đứng ngoài cửa lập tức chạy vào, ai cũng ngỡ ngàng vì thấy Mục Vỹ ngất xỉu dưới đất.

"Lão Cam, có chuyện gì vậy?"

"Tiểu tử này cố gắng luyện đan, tiêu hao một lượng tinh huyết rất lớn. Mấy cậu đỡ cậu ấy về tĩnh dưỡng mau lên!"

"Vâng!"

Họ không dám chần chừ, đưa Mục Vỹ về ngay.


Tại lầu ba Thông Thần Các, bọn Tề Minh vây quanh giường Mục Vỹ, nét mặt ai cũng đầy lo âu.

Tình trạng cơ thể Mục Vỹ không tốt chút nào, tinh huyết gần như trút hết, không đủ để duy trì cho cơ thể hắn hoạt động.

Nhưng họ cũng chẳng biết làm sao.

Ngay cả lão Cam cũng bó tay nói gì là họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.