"Đến lúc rồi!" Mục Vỹ quát một tiếng rồi giơ tay lên, phát ra tiếng soạt: "Bắt đầu!” Máu tươi chảy ra đầu ngón tay hắn, rơi tí tách không ngừng.
Máu nơi đầu ngón tay Mục Vỹ theo ngọn lửa màu tím tiến vào trong lò luyện Phong Thiên.
Xixi...
Lò luyện Phong Thiên lập tức phát ra mấy âm thanh xì xì, máu chảy ra khỏi ngón tay Mục Vỹ càng lúc càng nhanh.
Khuôn mặt hẳn dần đỏ lên.
Rồi sau đó tái đi.
Thay vào đó là vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống.
Nhưng Mục Vỹ không dừng lại mà tiếp tục để máu chảy nhanh hơn. "Mục Vỹ, dừng được rồi đấy!"
Cam Kinh Vũ nhắc nhở khi thấy người Mục Vỹ bắt đầu run rẩy. Nhưng hắn không quan tâm.
Hắn vẫn để tinh huyết của mình chảy ra và dung hợp từng giọt một với đan dược trong lò luyện Phong Thiên.
Mục Vỹ bắt đầu loạng choạng, môi khẽ run.
"Mục Vỹ, cậu không được làm tiếp nữa!"
Cam Kinh Vũ tiến lên vươn hai tay ra giữ Mục Vỹ lại.
Nếu để mặc chuyện này tiếp diễn thì Mục Vỹ sẽ chết.
"Đợi chút nữa đãt"
Giữa lúc đó, Mục Vỹ chợt lên tiếng.
"Còn thiếu một chút nữa thôi!", hắn không muốn bỏ cuộc.
Nhưng rõ ràng hắn đã đến giới hạn rồi.
"Cậu cứ cứng đầu như thế sẽ chết mất!", lòng Cam Kinh Vũ nóng như lửa đốt.
"Một trăm bước đã đi được chín mươi chín bước, sao có thể... thua tại... bước cuối cùng..."
Mục Vỹ cười cay đắng nhìn Cam Kinh Vũ, vẫn không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3653355/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.